Tôi không đi vào bằng cửa chính của khách sạn, sợ bị người ta cản lại. Tôi trèo cửa sổ lên lầu hai, nhưng khi tôi thật sự đứng trước cửa phòng 2103, nhìn tấm thảm đỏ trải trên hành lang, nghĩ tới việc Bình Phương vừa hẹn hò cùng người đàn ông khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đủ can đảm gõ cửa tiến vào, tôi sẽ nói gì sau khi vào đó? Mắng Bình Phương sao? Cô ấy đã chán ghét tôi từ lâu, đã thay lòng đổi dạ từ sớm, tôi mắng cô ấy thì có ích gì chứ? Đánh cô ấy sao? Kể từ khi cưới cô ấy, tôi nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, mỗi một đồng tiền kiếm được đều đưa hết cho cô ấy, tôi không bỏ được.”
Nghe đến đây, gương mặt Hứa Tung Lĩnh đã đen như đáy nồi. Mẹ kiếp, tên này đúng là gian xảo.
“Sao anh biết bọn họ hẹn nhau ở phòng 2103?”
“Bình Phương đã gọi điện đặt phòng lúc đứng ở hàng đồ ăn vặt ấy, cô ấy nói không muốn phòng có view đối diện với đường cái, mà muốn phòng đối diện với núi Lạc Hà. Sau đó cô ấy lại gọi cho người đàn ông kia, bảo ông ta sau khi đến thì lên thẳng phòng 2103.”
“Thế tại sao ban đầu anh lại nói dối về vết thương trên cổ mình?”
“Anh cảnh sát à, lúc ấy tim tôi đập nhanh quá, sợ mọi người cho rằng tôi là người đã g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, nào dám nói là do Bình Phương cào tôi chứ. Tôi có tội, tôi không nên lừa dối ba vị cảnh sát. Tôi có tội, thành thật xin lỗi! Nhưng giờ đây tôi đang nói thật, tôi bảo đảm mình nói thật. Sau khi Bình Phương nói chuyện xong, rời đi, tôi càng nghĩ càng thấy không thoải mái, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể lên giường với người đàn ông đó mà khi ở cùng tôi lại ba lần bốn lượt đẩy tôi đi? Tôi kéo cô ấy muốn làm chuyện vợ chồng, thế nhưng cô ấy lại một lòng từ chối, hai người chúng tôi lôi lôi kéo kéo, cũng chính lúc đó tôi bị cô ấy cào trúng cổ.”
Hứa Tung Lĩnh phát hiện mọi manh mối đều gãy đứt ở chỗ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-134-khong-thua-nhan-ban-than-da-giet-nguoi-vay-thi-cung-khong-ai-bat-toi-toi-duoc.html.]
Cũng như những gì Triệu Thanh Vân đã thừa nhận, ông và Ông Bình Phương là quan hệ tình nhân, buổi tối đó có ở cùng với cô ấy, nhưng không thừa nhận đã g.i.ế.c người. Phan Quốc Khánh cũng chỉ thừa nhận bản thân đã đến khách sạn, cũng từng xảy ra tranh chấp với Ông Bình Phương, nhưng cũng từ chối bản thân đã g.i.ế.c người.
Cổ bị thương? Bọn họ là vợ chồng, việc lôi kéo đánh nhau là vô cùng bình thường, điều này chỉ có thể nói lên rằng trước khi c.h.ế.t Ông Bình Phương và Phan Quốc Khánh đã xảy ra tranh chấp.
Còn về việc đến khách sạn, trèo cửa sổ để lên lầu hai? Anh ta thật sự đã lái xe đến khách sạn sau khi đã uống say, nhưng anh ta không thừa nhận bản thân đã vào phòng, vậy cũng không cách nào định tội anh ta được.
“Cạch…” Chu Phi Bằng ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép lời khai không khống chế được sức lực, đầu nhọn của cây bút thép đã đ.â.m rách giấy, phát ra tiếng vang chói tai.
Ánh mắt Phan Quốc Khánh lướt qua Hứa Tung Lĩnh, Chu Phi Bằng, cuối cùng dừng lại ở Triệu Hướng Vãn đang ngồi ở vị trí sau cùng, khoé miệng dần dần cắn câu lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
[Cô cảnh sát à, cũng phải cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết cái gì gọi là “suy đoán vô tội”. Cái gì mà thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc chứ? Tôi thấy thẳng thắn sẽ ngồi tù, còn kháng tự sẽ được về nhà ăn tết thì có! Các người có chứng cứ, còn tôi có giải thích, dù sao chỉ cần không thừa nhận bản thân đã g.i.ế.c người, vậy thì cũng không ai bắt tội tôi được.]
Nghe thấy đoạn bộc bạch này của anh ta, tâm trạng Triệu Hướng Vãn có chút nặng nề.
Bản thân cô chưa có đủ kinh nghiệm, nói quá nhiều, trái lại tạo điều kiện cho tên Phan Quốc Khánh này lợi dụng sơ hở, tìm được cách đối phó với cảnh sát. Chỉ cần anh ta không chịu thừa nhận, cho dù chuỗi chứng cứ đã đầy đủ, sau khi giao cho viện kiểm sát tiến hành tố tụng, cũng có thể được phán vô tội và thả ra.