Sau tiếng cười cuối cùng vang lên, nước mắt cũng rơi xuống, vẻ mắt anh ta gần như điên cuồng.
Triệu Hướng Vãn tiếp tục kích thích anh ta: “Hận không? Hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.”
Giết? Lý trí cuối cùng còn sót lại của Phan Quốc Khánh quay trở về.
Tay anh ta run run, nhặt từng món đồ lên treo lại vào trong tủ, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
“Cô ấy xinh đẹp, vậy nên chú trọng cách ăn mặc cũng bình thường thôi. Mặc dù trong lòng tôi không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mỗi năm khi tôi về nhà đưa tiền cho cô ấy, cô ấy mới vui vẻ với tôi được một chút, xem như bỏ tiền mua vẻ mặt xinh đẹp, vui vẻ của cô ấy đi. Tôi không hận cô ấy, mỗi khi cô ấy đối xử tốt với tôi, tôi chỉ hận không thể giao cả mạng sống mình cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy có người đàn ông khác ở bên ngoài, tôi cũng chỉ mới biết lúc cảnh sát bảo tôi đến nhận thi thể, sao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy chứ?”
Lần nữa chạm vào thành luỹ trong lòng Phan Quốc Khánh, Triệu Hướng Vãn cũng không tiếp tục tấn công nữa. Hiện giờ anh ta đã cảm nhận được sự nghi ngờ của cảnh sát, chỉ biết giấu càng lúc càng sâu hơn.
“Phan Quốc Khánh, bây giờ chúng tôi đã tìm thấy kẻ tình nghi, nhưng đối phương khẳng định bản thân và Ông Bình Phương chỉ là tình nhân, cũng không g.i.ế.c người. Nếu như anh có chứng cứ hoặc manh mối gì, nhờ anh báo cho cảnh sát chúng tôi ngay nhé.”
Trong con mắt ti hí của Phan Quốc Khánh thoáng hiện lên vẻ dị thường: “Tìm được rồi sao? Vậy thì tốt quá! Tiền hoa hồng năm nay của tôi chắc khoảng mười hai ngàn tệ, chờ tới khi công ty phát tiền thưởng cuối năm là có thể nhận được rồi. Tôi và Ông Bình Phương cũng đã bàn bạc với nhau xong, chờ tới khi nhận được số tiền này, chúng tôi sẽ mua một căn hộ hai phòng ngủ ở trong thành phố, sinh một cậu con trai mập mạp kháu khỉnh, một nhà ba người chúng tôi sẽ sống vui vẻ cùng nhau. Khi ấy, Bình Phương vô cùng vui vẻ, nói rằng cô ấy định nghỉ việc ở quán cà phê kia, không muốn tiếp tục cuộc sống của một người phục vụ nữa. Các người nói xem, có phải Ông Bình Phương định chia tay với người kia, nhưng người đàn ông đó không đồng ý, cho nên hai người họ đã phát sinh tranh chấp, người kia lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy?”
Hay lắm, anh ta còn nghĩ luôn động cơ g.i.ế.c người thay cho Triệu Thanh Vân luôn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-129-hung-thu-giet-nguoi-chinh-la-ten-dan-ong-co-ve-hieu-chuyen-truoc-mat-nay.html.]
Phan Quốc Khánh cứ thao thao bất tuyệt, càng nói càng hưng phấn: “Giết người thì đền mạng, từ xưa đến nay vẫn luôn là đạo lý này. Người đàn ông này g.i.ế.c c.h.ế.t Bình Phương, vậy thì hãy để ông ta dùng mạng…”
Triệu Hướng Vãn ngắt lời anh ta: “Anh biết, suy đoán vô tội không?”
Phan Quốc Khánh hơi sửng sốt: “Cái gì?”
“Trong tố tụng hình sự, nếu tình tiết phạm tội không rõ ràng, chứng cứ không chính xác, đầy đủ, không đủ truy cứu trách nhiệm hình sự, không thể tiến hành truy tố.”
Phan Quốc Khánh nghe thấy, đầu óc mơ hồ, nhưng lại cảm giác có gì đó không ổn: “Cái này có ý gì?”
“Trước mắt chỉ có thể nhận định đối phương và Ông Bình Phương có quan hệ nam nữ không đúng mực, nhưng chứng cứ g.i.ế.c người lại không đầy đủ, không chính xác, e rằng không thể tiến hành truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Sắc mặt Phan Quốc Khánh lập tức thay đổi: “Không truy cứu á? Chẳng lẽ cứ thế thả người đó dễ dàng như vậy sao?”
[Như vậy cũng không tử hình anh ta sao? Mẹ kiếp! Nếu sớm biết như thế, ông đây đã đến sớm hơn một chút, g.i.ế.c cả tên đó luôn cho rồi!]
Trong lòng Triệu Hướng Vãn rét lạnh, quả nhiên, hung thủ g.i.ế.c người chính là tên đàn ông có vẻ hiểu chuyện trước mặt này!
Sau khi chắc chắn chuyện này, việc cô cần làm chính là làm thế nào để dẫn dắt anh ta trả lời, tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa. Nếu như không thể hạ gục anh ta bằng một cú, e rằng khái niệm “suy đoán vô tội” mà Phan Quốc Khánh học được từ Triệu Hướng Vãn sẽ càng khiến anh ta cẩn thận hơn.