Sau sự việc ở khách sạn Tứ Quý, Quý Cẩm Mậu đã từng đến tặng một tấm cờ lụa, nên khá quen thuộc với văn phòng đội trọng án số 1, ông ấy tỏ ra rất thân quen, mỉm cười bước vào, bắt tay Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, lại đến làm phiền các anh rồi."
Vừa nhìn thấy chiếc xe được tặng cho Cục, Hứa Tung Lĩnh đã đoán ngay là Quý Cẩm Mậu. Ông ấy hào phóng như vậy, chắc chắn là muốn đưa Quý Chiêu vào đội cảnh sát.
Quý Chiêu là một họa sĩ trường phái siêu thực, một người mà dù có mời cũng khó mà đến được, lại tự nguyện đến đội trọng án để làm họa sĩ vẽ chân dung, chẳng trách cục trưởng Bành lại vui mừng đến vậy! Càng nghĩ càng thấy vui, Hứa Tung Lĩnh nở nụ cười đầy thân thiện, bắt tay Quý Cẩm Mậu và cười lớn: "Không phiền, không phiền chút nào."
Quý Chiêu không nói gì, khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, bước theo sau Quý Cẩm Mậu, chậm rãi tiến vào.
Cục trưởng Bành cười giới thiệu: "Nào nào, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới của chúng ta, Quý Chiêu. Từ nay về sau, cậu ấy sẽ chính thức gia nhập đội trọng án, hỗ trợ các cô cậu trong việc phác họa chân dung. Triệu Hướng Vãn, từ nay trở đi cô phụ trách liên lạc với Quý Chiêu."
Nghe lệnh cục trưởng, Triệu Hướng Vãn tiến lên một bước, hô: "Rõ!"
Cục trưởng Bành rất hài lòng với thái độ của Triệu Hướng Vãn, quay sang Quý Cẩm Mậu nói: "Được rồi, nhiệm vụ của tôi xong rồi, phần còn lại cứ để Quý Chiêu trao đổi với bọn họ."
Nói xong, cục trưởng Bành vui vẻ rời đi.
Việc thiếu xe của đội cảnh sát đã được giải quyết, họa sĩ chân dung cũng đã có, lại không cần biên chế và lương, thật hoàn hảo.
Quý Cẩm Mậu chắp tay chào tất cả mọi người trong đội trọng án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-110-co-dau-bep-den-doi-canh-sat-cai-thien-bua-an.html.]
"Chuyên gia tâm lý học người nước ngoài Hanks khuyên rằng nên để Quý Chiêu tiếp xúc nhiều với người lạ, tôi muốn để thằng bé tự do nhưng lại sợ xảy ra tai nạn như lần ở khách sạn trước đó. Suy đi tính lại, còn nơi nào an toàn hơn Cục cảnh sát chứ? Các cô cậu ngồi đây đều là ánh sáng của công lý, làm những việc trừ gian diệt ác, chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của một người cha như tôi. Hiện tại tôi còn sống ngày nào, thì có thể chăm sóc cho thằng bé ngày đó. Nhưng rồi cũng sẽ có ngày tôi phải rời khỏi cõi đời này, đến lúc đó Quý Chiêu sẽ ra sao? Xin nhờ các cô cậu chiếu cố, dạy thằng bé cách giao tiếp với mọi người, học cách nhận biết người tốt kẻ xấu, tôi xin cảm ơn mọi người rất nhiều!"
Quý Cẩm Mậu làm dáng vẻ như một người hành tẩu giang hồ, chắp tay cúi đầu.
Là người giàu nhất thành phố Tinh, một doanh nhân nổi tiếng, tổng giám đốc công ty niêm yết, nhưng lại hạ mình như thế này, vừa tặng xe vừa cúi đầu, chỉ để con trai có cơ hội tiếp xúc với xã hội - hình ảnh của một người cha hiền từ như vậy khiến Hứa Tung Lĩnh xúc động.
Anh ta bước tới đỡ lấy cánh tay của Quý Cẩm Mậu: "Yên tâm đi, tổng giám đốc Quý. Ông đã giao Quý Chiêu cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ nhận. Chỉ là... cuộc sống trong đội cảnh sát khá khắc nghiệt, không biết Quý Chiêu có chịu nổi không?"
Quý Cẩm Mậu cười ranh mãnh: "Đội cảnh sát có khó khăn gì cứ nói với tôi, lần này khi tặng xe tôi đã nói với cục trưởng Bành rồi, trong đó có một chiếc Jeep Bắc Kinh và một chiếc minibus sẽ được đội trọng án 1 sử dụng. Ngoài ra, tôi còn cử hai đầu bếp đến nhà ăn của đội cảnh sát để giúp đỡ, đảm bảo cải thiện bữa ăn cho mọi người."
Mọi người đều reo hò.
"Tôi sẽ lái chiếc Jeep Bắc Kinh mới!"
"Một chiếc minibus có thể chở hết tất cả mọi người trong đội chúng ta, từ nay đi lại sẽ tiện hơn nhiều."
"Tuyệt vời, nhà ăn của Cục chúng ta lẽ ra phải cải thiện từ lâu rồi."
"Tôi tuyên bố, từ nay bữa sáng, trưa, tối, tôi đều ăn ở nhà ăn!"
Nhìn những cảnh sát trẻ tuổi, vất vả ngược xuôi đi trong mưa gió để phá án, giờ đây lại đang vui mừng vì có thêm xe và được cải thiện bữa ăn, Quý Cẩm Mậu cảm thấy có chút thương cảm.