[Cha cháu , cháu một bà ngoại sói.]
[Mẹ cháu cũng từng , bà ngoại hung dữ, thường xuyên cầm thước dài khẽ lòng bàn tay cháu, hơn nữa còn mắng cháu nữa.]
Trên thế gian , chuyện đều nhân quả.
Mặc dù rõ câu chuyện giữa Liễu Thúy Phương và con gái của bà , Tạ Lâm, nhưng Tạ Lâm rơi cảnh như hiện tại, chắc chắn gia đình ruột thịt của cô ảnh hưởng lớn.
Triệu Hướng Vãn với Liễu Thúy Phương: “Bà đừng vội, Khiết Khiết vẫn còn đang trong quá trình tiếp nhận điều trị tâm lý, dịu dàng một chút, kiên nhẫn với cô bé một chút.”
Liễu Thúy Phương thấy bốn chữ “điều trị tâm lý” , trong lòng càng thấy khó chịu, liên tục gạt đầu: “Được, , , gấp, chúng gấp…”
Tính tình của Tạ Lâm vô cùng mạnh mẽ, thường xuyên xảy mâu thuẫn với ruột. Không chỉ thế, phương pháp giáo dục của Liễu Thúy Phương từ đến nay đều là nếu lời sẽ đánh, ít khi chịu lắng những suy nghĩ thật trong lòng con gái.
bây giờ, Liễu Thúy Phương thấy hối hận , bà thật sự hy vọng thể trở về quá khứ một , ôm lấy cô con gái cố chấp, mạnh mẽ của , với cô một tiếng…
Thật sự xin con!
Tạ Du và cha Tạ gặp Vân Khiết, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy , ba đều đồng loạt lên tiếng: “Báo cảnh sát!”
Người báo cảnh sát, vụ án Tạ Lâm mất tích thành lập.
Cuối cùng Lôi Lăng cũng thể danh chính ngôn thuận xin lệnh triệu tập, cũng như lệnh lục soát.
Bảy giờ tối, thành phố lên đèn.
Bên trong ký túc xá của bưu điện. đền đuốc cũng đồng loạt thắp sáng.
Lôi Lăng lầu đưa mắt đèn trong căn hộ 203 ở tòa nhà cuối cùng cũng sáng lên, lập tức lệnh: “Đi thôi!”
Lôi Lăng dẫn theo Đại Lữ, Tiểu Ngũ, còn Triệu Hướng Vãn dẫn theo Chúc Khang, cả năm đều nhanh chóng lên lầu, gõ cửa căn hộ 203.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1094-that-su-xin-loi-con.html.]
Lúc , Vân Đức Hậu dùng bữa tại quán ăn nhỏ bên ngoài, đó đến bệnh viện vòng vo mấy vòng. Tuy nhiên, khi Vân Đức Hậu đến gần cổng bệnh viện Nhi Đồng, đột nhiên thấy một bóng quen thuộc, dọa sợ tim đập mạnh, hoảng hốt vội vàng trở về nhà.
Tạ Du, đến đây?
Chẳng nhà họ Tạ thèm để ý tới Tạ Lâm, những thế vẫn luôn cảm thấy áy náy với bản ? Sao bây giờ chạy đến thành phố Dao, hơn nữa cũng chẳng thèm liên lạc với mà cứ thế đến thăm nom Vân Khiết?
Bọn họ sẽ đưa Vân Khiết chứ?
Không ! Chắc chắn !
Cảm giác nguy hiểm bắt đầu trào dâng trong đầu Vân Đức Hậu, hoảng hốt vội vàng trở về lật tung ngóc ngách trong nhà. Hắn kéo mở ngăn kéo bàn trang điểm, ngăn kéo tủ đầu giường, tủ quần áo, ngừng lẩm bẩm: “Đang ở thế? Ở thế nhỉ?”
Cuối cùng, cũng bình tĩnh , tới phòng của Vân Khiết, tìm thấy con búp bê Barbie cũ kỹ, cầm chặt trong tay .
Tiếng gõ cửa vang lên, tim Vân Đức Hậu hẫng một nhịp, đáp một câu: “Ôi chao?” Sau đó thuận tay đặt con búp bê lên bàn ăn, ngoài mở cửa.
Nhìn thấy Lôi Lăng, gương mặt u ám của lộ vẻ tức giận và oán hận, điều khiến Vân Đức Hậu nhận điểu , quyết định lên tiếng để chiếm ưu thế: “Cảnh sát Lôi, cũng cửa để xin lệnh cấm tiếp xúc của tòa án , bây giờ còn thế nào nữa đây? Chỉ vì cách giáo dục con cái của lắm nên đuổi cùng g.i.ế.c tận ?”
Dì Phương ở căn hộ đối diện thấy tiếng động, mở cửa xem thử, thấy năm mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện trong hành lang, trong lòng nghi ngờ, tới hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xảy chuyện gì ?”
Lôi Lăng lấy giấy triệu tập, đưa cho Vân Đức Hậu ký tên, đồng thời cũng giải thích nguyên nhân: “Cha và em trai Tạ Lâm báo cảnh sát, bảo rằng con gái mất tích sáu năm, bây giờ cảnh sát chúng triển khai điều tra, mong hợp tác.”
Dì Phương , hai mắt trừng lớn: “Tạ Lâm? Không cô nước ngoài ?”
Lôi Lăng gì.
Vân Đức Hậu định tinh thần một chút, thể lên tinh thần, tỉnh táo hơn. Hắn phối hợp ký tên, rời khỏi nhà, đang định đóng cửa thì Lôi Lăng giơ chân chặn cửa.
Ánh mắt Vân Đức Hậu lóe lên: “Anh gì nữa đây?”
Lôi Lăng lấy lệnh khám xét: “Thật sự xin , chúng tiến hành lục soát nơi Tạ Lâm từng sinh sống.”
Vân Đức Hậu dùng cơ thể chặn cửa: “Anh thần kinh ? Tạ Lâm sáu năm , nơi còn là chỗ ở của cô từ lâu . Huống hồ chi và cô ly hôn, các lục soát nhà là ý gì?”