Triệu Hướng Vãn và Vân Đức Hậu đi tới hành lang.
Sàn nhà bệnh viện có màu xanh da trời, chân tường màu xanh nhạt, trên vách tường trắng như tuyết là được vẽ mấy câu chuyện thiếu nhi, tạo cảm giác thoải mái, không khí hoạt bát.
“Năm nay anh bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Ba mươi bốn tuổi.”
“Năm nay Vân Khiết được chín tuổi, thế anh làm cha vào năm bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Vân Đức Hậu không biết tại sao Triệu hướng Vãn lại hỏi mấy câu hỏi vô tri như thế, nhưng ít nhiều gì hắn ta cũng có một chút kiêng dè đối với cảnh sát, thế nên nhẫn nhịn trả lời: “Hai mươi lăm tuổi.”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Tôi nghe dì Phương ở đối diện nhà anh nói, sau khi tốt nghiệp anh được phân đến làm việc ở bưu điện khu Kim Kiều đúng không?”
Vân Đức Hậu gật đầu một cái: “Ừ.”
“Anh tốt nghiệp đại học vào năm bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai tuổi.”
Triệu Hướng Vãn “a” một tiếng: “Anh và Tạ Lâm quen nhau thế nào?”
Vân Đức Hậu nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, im lặng nửa giây, rồi lạnh lùng trả lời: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn khẽ hạ xuống, thu lại ánh nhìn sắc bén, không để lộ chút nào.
“Chỉ là tôi cảm thấy có chút tò mò, tôi nghe dì Phương nói, anh phải mất hai năm theo đuổi mới cướp được trái tim của cô ấy, điều này cũng nói lên rằng anh quen biết Tạ Lâm sau khi anh tốt nghiệp đại học, được phân đến bưu điện làm việc, sau đó cả hai kết hôn và sinh ra một cô con gái, đúng không?”
Vân Đức Hậu cũng không biết tại sao mình lại đứng đây nói chuyện xưa với cô cảnh sát xa lại này như thế, nghĩ vậy hắn ta xụ mặt, ánh mắt u ám: “Tôi không muốn nói tới những chuyện này, dù sao đó cũng không phải là ký ức vui vẻ gì.”
Triệu Hướng Vãn cố ý giả ngơ: “Bởi vì yêu mà kết hôn, sau đó lại có một cô con gái là kết tinh tình yêu của hai người, đây không phải là chuyện vui vẻ sao, tại sao lại bảo là không vui?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1080-toi-la-chuyen-gia-van-de-tam-ly-cua-tre-em-la-do-toi-dinh-doat.html.]
Vân Đức Hậu đột nhiên lớn tiếng nói: “Lôi Lăng, Lôi Lăng!”
Lôi Lăng cũng không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới từ phòng bệnh: “Sao thế?”
Vân Đức Hậu chỉ tay về phía Triệu Hướng Vãn: “Đây là cấp dưới của anh sao? Biết rõ tôi đã ly hôn vợ, trước đó vợ tôi đã bỏ rơi tôi và con gái, sau khi ra nước ngoài thì bặt vô âm tính, tại sao lại để cô ta tới chọc trúng chỗ đau của tôi?”
Lôi Lăng nhìn Triệu Hướng Vãn, không nói gì.
Triệu Hướng Vãn nói: “Tôi mới tới, rất nhiều chuyện vẫn chưa biết được, cho nên hỏi có hơi nhiều, anh đừng để ý.”
Lôi Lăng thông minh tiếp lời cô: “A, đúng, đúng rồi, cảnh sát Triệu mới tới cục của chúng tôi không bao lâu, cô ấy là chuyên gia tâm lý học, rất có kinh nghiệm trong việc điều trị tâm lý cho trẻ em, hy vọng anh có thể hợp tác, hỗ trợ công việc của cô ấy.”
Mặt Triệu Hướng Vãn nghiêm túc, tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Đồng chí Vân Đức Hậu, tôi cũng xem như chuyên gia tâm lý nổi tiếng của đội cảnh sát, vậy nên đang tiến hành đánh giá tình hình tâm lý của Vân Khiết. Nếu như tôi cho rằng trong lòng cô bé tồn tại vấn đề tâm lý nghiêm trọng, vậy thì e rằng anh không thể gặp mặt cô bé nữa, phải chờ tới khi tôi trị liệu tâm lý cho cô bé xong, mới có thể giao cô bé lại cho anh.”
Vân Đức Hậu bị cô hù dọa sững sờ một chút.
Hắn ta quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lôi Lăng: “Có thật không? Hai bác sĩ tâm lý trước đó cũng chưa từng nói như thế.”
Lôi Lăng thầm khen ngợi Triệu Hướng Vãn một câu, nghiêm túc trả lời: “Là thật, anh đừng thấy cảnh sát Triệu đây còn trẻ, nhưng lại là chuyên gia tâm lý nổi tiếng của cục công an tỉnh đấy. Cô ấy nghiên cứu về các vấn đề tâm lý của trẻ em, mới vừa rồi còn nói trạng thái tâm lý của Vân Khiết không ổn lắm, cần phải được can thiệp điều trị sớm.”
Tim Vân Đức Hậu bắt đầu đập nhanh, hắn ta cắn cắn môi: “Vấn đề tâm lý gì chứ! Đây đều là mấy lời của “chuyên gia” nước ngoài gì đó đúng không? Chúng ta là người Trung Quốc, đừng tin lời bọn người nước ngoài kia. Tôi thấy các người chỉ đang muốn làm to chuyện mà thôi! Tôi là cha của Khiết Khiết, nuôi dưỡng con bé từ nhỏ tới giờ, có vấn đề gì mà tôi không biết?”
Nói rồi lại cắn môi một cái.
Đàn ông cắn môi dưới là đại diện cho việc hắn ta đang căng thẳng, đang tức giận.
Căng thẳng, thế thì đúng rồi.
Triệu Hướng Vãn cũng không khách sáo với hắn ta, lập tức bắt đầu đổ lỗi cho anh ta.
“Nếu như anh thật sự quan tâm đến con mình, lúc này đúng là phải chủ động hỏi tôi rốt cuộc con gái anh gặp phải vấn đề gì. Tôi thấy, anh hoàn toàn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của con gái mình.”
“Tôi là chuyên gia, vấn đề tâm lý của trẻ em là do tôi định đoạt!”
Triệu Hướng Vãn ép tới trước một bước, đột phá khoảng cách tâm lý của Vân Đức Hậu.