Lần đầu tiên dám chọc thẳng vết sẹo của Triệu Hướng Vãn như .
Phòng thẩm vấn một nữa rơi yên lặng.
Trong đầu Tào Quang nghĩ: Cảnh sát Triệu luôn mạnh mẽ, kiên cường như thế mà một tuổi thơ bi thảm như ?
Trong đầu Lý Thương Minh nghĩ: Thật , khi còn bé cảnh sát Triệu đáng thương đến thế.
Cảnh sát Tiểu Chu biên bản lau mồ hôi: Trời ạ, những thứ thể ghi đây? Sau cảnh sát Triệu sẽ tìm tính sổ chứ?
Lạc Nhất Huy chằm chằm Triệu Hướng Vãn, mong đợi thấy dáng vẻ cô sụp đổ, đau lòng.
[Nhanh lên, mau , mau .]
[ tin cô thể thật sự tha thứ cho những gây tổn thương cho cô .]
[Đều là những cha vứt bỏ, tin trong lòng cô thù hận, ghen tị, cam lòng!]
Triệu Hướng Vãn .
Cô .
Rốt cuộc cũng nguyên vẹn tiếng lòng của Lạc Nhất Huy, mục đích của cô đạt .
“Xem Triệu Thần Dương ngu xuẩn cho nhiều chuyện liên quan đến nhỉ.”
Triệu Hướng Vãn nhích dựa bàn. Thái độ của cô chỉ lo lắng mà ngược còn nhàn nhã tự đắc.
Lông mày Lạc Nhất Huy giật giật.
Cái từ “ngu xuẩn” quả thực hề thiện chút nào.
[Cùng cha bỏ rơi, vì cô vẻ tự tại như , còn thì luôn cảm thấy vui?]
[Sau khi cha vứt bỏ, dù gì còn cô nguyện ý nuôi dưỡng, giáo dục, nhưng Triệu Hướng Vãn ở nông thôn như một nha sai sử, học hành cũng hao phí bao nhiêu tâm tư. Rõ ràng nhiều thứ hơn cô , vì tức giận là còn vui vẻ là cô cơ chứ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1062-cai-tu-ngu-xuan-nay-qua-thuc-khong-he-than-thien-chut-nao.html.]
Triệu Hướng Vãn ngừng , đôi con ngươi màu hổ phách ánh đèn phản chiếu một ánh sáng rực rỡ.
“Chúng đều là những đứa trẻ cha bỏ rơi, đúng ?”
Lạc Nhất Huy ánh mắt của cô khiếp sợ, gật đầu đáp: “ .” Có lẽ là vì đồng bệnh tương liên, giờ phút Lạc Nhất Huy ảo giác như và Triệu Hướng Vãn đang chung một chiến tuyến.
“Bị cha vứt bỏ, ai là sai?”
“Là bọn họ sai!”
“Có của chúng ?”
“Không .”
“Rất ! Vậy tại lấy sai lầm của cha để công kích ?”
Lạc Nhất Huy á khẩu nên lời.
Một hồi lâu , bỗng nhiên Lạc Nhất Huy phục hồi tinh thần: “Rất rõ ràng, là cô công kích , là cô cha đau thương!”
Triệu Hướng Vãn lạnh nhạt đáp: “ mà để ý đến là .”
Lạc Nhất Huy Triệu Hướng Vãn xoay vòng vòng, chút choáng váng: “Có gì khác biệt ?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu: “Anh để ý nên mới tức giận, thèm để ý nên tức giận. Cùng một câu nhưng hiệu quả khác biệt, thế nên, là thắng.”
Lạc Nhất Huy ngẩng đầu lên Triệu Hướng Vãn, lạnh một tiếng: “Cô thắng, thế thì nào?”
Triệu Hướng Vãn lên: “ thắng thì vui chứ .”
Triệu Hướng Vãn một tiếng, mi mắt cong cong, cả đến là sinh động, xinh khéo léo. Lạc Nhất Huy theo bản năng mà rời tầm mắt, dám đối mặt với cô.
Không vì , Lạc Nhất Huy như thể về lúc bản vẫn còn nhỏ. Anh tủi , tức giận đến phát cáu ném đồ chơi xuống đất, hét lên ầm ĩ.
Mặc dù ngây thơ tức , nhưng… Thật sảng khoái!
Có những vết sẹo, bởi vì chạm là đau nên dám mở . càng dám mở thì vết sẹo đó càng thể đụng , vì chỉ cần đụng là m.á.u tươi đầm đìa. hôm nay, Triệu Hướng Vãn vạch trần vết sẹo hết đến khác, cũng dùng những lời lẽ độc địa nhất để đ.â.m chọc nỗi đau của cô. Cô tới , đấu khẩu qua , cuối cùng nỗi đau cũng dần trở nên c.h.ế.t lặng.