Người đàn ông béo tên Sài Định Sơn, là một doanh nhân, Anh lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trán: “Chuyến tàu nhanh từ thành phố Dương đến thủ đô trễ hơn năm tiếng. Đáng lẽ hai giờ chiều là đến huyện La, định gọi taxi về quê. mãi đến hơn bảy giờ tối tàu mới đến, nên đành ở huyện La qua đêm.”
Triệu Hướng Vãn liếc : “Anh quen Ngụy Thanh Phân ?”
Sài Định Sơn vội vàng lắc đầu chối: “Không, , quen cô .”
[Cảnh sát tinh mắt thật, và Thanh Phân từng là bạn học, hơn mười năm còn qua . Nghe cô bảo sẽ về quê ăn Tết, cũng ôn chuyện cũ. Ai ngờ... Cô c.h.ế.t . Haiz!]
[ thể để cảnh sát quen cô , nếu họ sẽ nghi là hung thủ.]
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn nheo : “Giờ thật vẫn còn kịp.”
Sài Định Sơn chột , gượng : “, đương nhiên đang thật .”
“Thật ?” Triệu Hướng Vãn đầu Lý Thương Minh: “Anh thể còng tay đưa về đồn thẩm vấn đấy.”
Sài Định Sơn hoảng loạn: “Đồng chí cảnh sát, cô thế là ý gì?”
Triệu Hướng Vãn thèm đáp, chỉ gật nhẹ đầu hiệu cho Lý Thương Minh.
Lý Thương Minhnhìn thấy nét mặt của cô, lập tức phấn chấn hẳn:
“Được!” Không thêm lời nào, lập tức còng tay Sài Định Sơn .
Sài Định Sơn dám phản kháng, chỉ liên tục giải thích:
“Được, , dối. quen cô .”
“ thực sự g.i.ế.c . thề, tuyệt đối g.i.ế.c .”
“ chỉ từng học chung với cô , nhưng chúng liên lạc nhiều năm .”
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1015-loc-ra-nhung-nghi-pham-chinh-xac.html.]
Với khả năng suy nghĩ, cô nhanh chóng lọc những liên quan đến vụ án.
Tổng cộng mười hai định rời khi gây náo loạn.
Cuối cùng chỉ giữ ba .
Một tên buôn ma túy, một quen cũ của Ngụy Thanh Phân là Sài Định Sơn, cùng với Hoàng Lượng, một biên tập viên của tạp chí “Hoang Đường” đang đuổi theo Ngụy Thanh Phân để xin bản thảo, chính là tích cực nhất ở quầy dịch vụ tổng hợp đập bàn đòi tiền cọc.
Mười còn đều là dân địa phương thuê phòng khách sạn để đánh bài hoặc tụ họp vui chơi. Khi xảy án mạng, họ cho rằng chuyện thật xui xẻo. Lại thêm tên buôn ma túy kích động nên mới ồn ào đòi trả phòng về nhà.
Nửa giờ , sảnh khách sạn yên tĩnh trở .
Những cần rời hết.
Những thể rời thì cúi đầu, ngoan ngoãn chờ cảnh sát thẩm vấn.
Sài Định Sơn sang Hoàng Lượng: “Không tạp chí của các ở thành phố Dương ? Sao chạy đến đây?”
Hoàng Lượng thở dài một , trông đầy thất vọng: “ cũng cùng chuyến tàu với đến huyện La, nhưng do tàu đến trễ nên tới đây muộn, lỡ mất cơ hội gặp cô Úy Lam. Dự định là hôm nay nghỉ ngơi một giấc, ngày mai sẽ gặp cô , ai ngờ... Haiz!”
Sài Định Sơn vẻ đồng cảm, : “Thế thì cũng thảm như , tối nay xem cũng ở đồn cảnh sát một đêm.”
Sau khi sàng lọc xong những vị khách gây rối, Triệu Hướng Vãn bắt tay tạm biệt Lý Thương Minh.
Giúp đỡ cảnh sát huyện La giải quyết việc nhỏ xong, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tắm rửa xong, giường, Triệu Hướng Vãn gối hai tay đầu, lên trần nhà, khẽ mỉm .
Từ khi Đại học Công An năm 1991, các vụ án lớn luôn như hình với bóng với cô. Không ngờ đến huyện La vẫn tránh việc dính líu đến án mạng.
Nói gì thì , cô cũng quen .
Sáng hôm , Triệu Hướng Vãn cùng nhà họ Quý đến nhà hàng tầng một ăn sáng.
Bữa sáng buffet của khách sạn Phù Dung khá phong phú: Món Tây sữa, cà phê, bánh ngọt, các loại bánh mì, bánh kem, thịt nguội, trứng ốp la; món Trung sữa đậu nành, quẩy, bánh bao, bánh bao chay, cháo, dưa muối, cơm chiên, bún xào...