Một nhóm rõ tình hình cũng bắt đầu ồn ào theo, mấy theo đàn ông đen gầy ngoài, còn vài thì vẫn tiếc tiền đặt cọc ở quầy lễ tân, thế là nguyên tại chỗ thúc giục nhân viên. Cả đại sảnh khách sạn lập tức biến thành cái chợ, náo loạn hết cả lên.
Đám lao ngoài, đầu là đàn ông đen gầy và đàn ông béo tiền .
“Đi, , ! Không cần tiền đặt cọc nữa, ở đây chết, xui xẻo lắm.”
“Cứ xem như của , hừ hừ hừ.”
“Đừng cản , về nhà.”
Những nguyên tại chỗ thì do một trai trẻ tuấn tú dẫn đầu.
“Khách sạn của các ăn cái kiểu gì ? mới ở hai tiếng mà đòi tính tiền cả ngày? Nói cho các , mau trả tiền đặt cọc! ở đây nữa.”
“Không bắt các đền bù tổn thất tâm lý là lịch sự lắm , còn dám cho chúng ?”
“Trả tiền, nhanh lên!”
Trong sảnh lúc chỉ còn Lý Thương Minh cùng hai cảnh sát trẻ mới nghề, đối mặt với đám đông phẫn nộ, một nhóm đang đập bàn chửi bới, nhóm khác thì chen lấn đòi xông cửa, khiến họ luống cuống tay chân.
Thứ nhất, khách sạn xảy chuyện c.h.ế.t , khách thuê phòng bức xúc là điều thể hiểu .
Thứ hai, pháp luật trừng phạt đông, cảnh sát cũng thể động tay động chân với một đám đông như .
Lý Thương Minh dang tay cản rời , lớn tiếng kêu lên: “Mọi ơn hợp tác với công việc của chúng !”
Ánh mắt căng thẳng, gân xanh thái dương nổi lên, cố kiềm chế sự nóng nảy, nhẹ nhàng giải thích lý lẽ, nhưng đàn ông gầy đen đẩy mạnh một cái, suýt nữa ngã.
Triệu Hướng Vãn trông thấy, thể nhịn ?
Cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang, đến bên cạnh đàn ông đen gầy, một cú quật vai mạnh, “rầm!” một tiếng, ghì chặt xuống đất, thể động đậy.
Nửa bên mặt đàn ông tê rần, nhưng vẫn trừng mắt la hét lung tung: “Cảnh sát đánh , cảnh sát đánh !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-90-nu-than-tham-doc-tam/chuong-1013-bi-lua-buon-ma-tuy.html.]
Triệu Hướng Vãn giật chiếc túi du lịch màu đen mà giữ chặt bên , ném cho Lý Minh Dương: “Kiểm tra hành lý của , cũng chẳng loại lành gì .”
Người đàn ông bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Lý Minh Dương thực sự ngờ Triệu Hướng Vãn tay giúp đỡ, theo phản xạ nhận lấy túi. Khóa kéo của chiếc túi khóa , nên cũng thể mở ngay .
Quý Chiêu phản ứng nhanh, lấy một con d.a.o rọc giấy nhỏ gọn từ trong túi, rạch một nhát rách túi du lịch.
Một túi bột trắng rơi xuống sàn.
“Á…” Người đàn ông bắt đầu gào lên thảm thiết.
[Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt!]
[Hàng mà tao khổ sở mang về… Thế là xong !]
Triệu Hướng Vãn quỳ một gối đè đàn ông đen gầy đó xuống, đưa mắt quanh, lạnh giọng : “Ai dám rời khỏi đây thì chính là đồng bọn của !”
Vừa dứt lời, những đang ồn ào đòi rời khỏi khách sạn đều khựng tại chỗ.
Tên béo lúc nãy đến cửa, nhưng khi đầu , đồng tử co , sợ đến toát mồ hôi lạnh.
[Mẹ nó, buôn ma túy á?]
[Chút nữa là thằng khốn hại .]
[Nhiều ma túy thế , đây là tội c.h.ế.t đấy!]
Lý Thương Minh thật sự ngờ, Triệu Hướng Vãn tay bắt một tên buôn ma túy!
Nhìn chiếc túi du lịch căng phồng , lượng vận chuyển tuyệt đối nhỏ.
Trời ạ!
Một công lớn!
Lý Thương Minh kích động đến mức hai mắt sáng rực, vội rút còng tay , còng gã đàn ông đen gầy đó , giao chiếc túi du lịch cho hai mới phía . Biết ngay là, chỉ cần cảnh sát Triệu tay thì chắc chắn là vụ lớn, quả nhiên ngoài dự đoán. Vì điều tra vụ án mạng ở khách sạn mà tiện tay phá một vụ vận chuyển, buôn bán ma túy, những thế còn bắt hung thủ và tang vật tại trận, quá đỉnh!