Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Con đường mỹ thực - Chương 30: Tranh Cãi

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-27 20:28:27
Lượt xem: 764

Vừa vào cửa, Trịnh Châu không khách khí ngồi xuống giường nói: "Chị ơi, Lão Hứa của chị không phải là giáo viên đại học sao? Lần này chị phải giúp em một việc."

 

Vừa nghe đến Hứa Quân, nụ cười trên mặt Trịnh Bình lập tức nhạt đi, nhưng Trịnh Châu lại hoàn toàn không chú ý đến điều đó.

 

"Chị biết không, Lão Lục của chúng em gần đây đã bàn bạc hợp tác với một ông chủ đến từ thành phố Hồng Kông. Ông chủ ấy có ý định phát triển ở đại lục. Ông ấy có một cậu con trai sắp học đại học, vì muốn tới đại lục nên việc học đại học đương nhiên là đi học ở đại lục rồi. Không phải lão Hứa của chị đang giảng dạy ở trường đại học S sao? Nhờ anh ấy giúp mở cửa sau, đưa con trai của ông chủ thành phố cảng vào." Trịnh Châu nói xong, liền từ trong túi xách móc ra mấy tờ tiền đại đoàn kết nhét vào tay Trịnh Bình, "Đây là tiền đặt cọc, sau khi giao dịch xong, em sẽ cho chị thêm một trăm!"

 

"Cái này, cái này không được..." Trịnh Bình vội vàng từ chối.

 

Sắc mặt của Trịnh Châu đột nhiên trầm xuống, "Chị có phải hay không chê tiền quá ít a?"

 

"Không phải, A Châu... chị..." Trịnh Bình thực sự không biết phải nói thế nào với em gái, bản thân mình đã ly hôn với Hứa Quân.

 

"Chị cái gì mà chị? Chị thấy đấy, khi chị hỏi vay tiền, em đã cho chị mượn mà không nói một lời, em có từ chối chị như vậy sao?" Trịnh Châu cau mày oán giận: "Việc này không phạm pháp, mọi người đều làm như vậy! Quên đi, em không thể nói rõ ràng với chị, chờ Hứa Quân trở về, em tự mình nói với anh ấy.

 

Trịnh Bình cuối cùng không thể chịu đựng được và nói: "Ông ta sẽ không trở lại."

 

Lời nói của Trịnh Châu đột ngột dừng lại, bà không thể tin được nhìn chằm chằm vào Trịnh Bình, "Chị nói gì vậy? Tại sao anh ấy không trở lại?"

 

Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!

"Tụi chị đã ly hôn."

 

"Cái gì?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 

"Ông ta có một người phụ nữ ở bên ngoài, chị phát hiện ra, nên tụi chị đã ly hôn." Trịnh Bình thực sự không muốn nhắc đến những chuyện tai tiếng mà Hứa Quân đã làm, nên bà nói một cách đơn giản và ngắn gọn.

 

"Chị đề nghị hay là anh ấy đề nghị?" Trịnh Châu nhìn thẳng vào mặt của bà, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bà, Trịnh Châu lập tức hiểu ra mọi chuyện, "Chắc chắn là do chị đề nghị đến phải không? Việc đàn ông thỉnh thoảng ăn vụng bên ngoài là điều bình thường, chị gây sự như vậy không phải là đang đẩy người về phía người khác sao? Anh chị đã kết hôn nhiều năm như vậy, còn có Vi Vi, chị không vì mình thì cũng phải vì Vi Vi mà suy xét a!"

  

"Chính vì Vi Vi mà chị mới muốn ly hôn." Trịnh Bình cảm thấy rất mệt mỏi, bà thở dài nói: "A Châu, tụi chị đã ly hôn rồi, mọi thủ tục đã hoàn tất, chị và ông ta đã hoàn toàn kết thúc. Không có khả năng quay lại với nhau."

 

"Việc lớn như vậy! Chị cũng không bàn bạc với gia đình sao?" Trịnh Châu tức giận đến mức muốn mở đầu của Trịnh Bình ra xem trong đó có chứa hồ dán hay không, " Anh ấy là giáo sư đại học, có mười mấy năm kinh nghiệm giảng dạy, mắt thấy sắp được thăng chức phó giáo sư. Tại sao chị lại ngu ngốc như vậy? Lão Lục của em đã nghe ngóng được, những giáo sư ở Đại học S đã giảng dạy từ hai mươi năm trở lên, liền có thể được cấp nhà ở phúc lợi, anh ấy nếu nhận được chức danh phó giáo sư, có thể phân đến một căn hộ ba phòng ngủ ! Chị có biết mình đã từ bỏ điều gì không?

 

Trịnh Bình nhìn em gái đang phun nước bọt của mình, cảm thấy trái tim băng giá lợi hại: "Chị biết, nhưng chị không hối hận."

 

Bà tuyệt đối không có khả năng, tiếp tục sống với một kẻ đạo đức giả, ngụy quân tử như vậy. Nếu ông ta đã quan tâm con trai như vậy, thì để ông ta sống với con trai mình đến hết cuộc đời đi!

 

Trịnh Châu nhìn Trịnh Bình như thể đang nhìn một kẻ ngốc, "Sẽ có thời điểm chị hối hận!"

 

Hai chị em chia tay trong không vui, Trịnh Châu giận dữ rời khỏi cửa tiệm của Trịnh Bình với chiếc túi trên tay.

 

Một lúc sau, Trịnh Bình từ trên lầu đi xuống, mặc dù đã rửa mặt nhưng Hứa Cẩm Vi nhìn đôi mắt hơi đỏ của bà vẫn có thể biết bà vừa khóc.

 

"Mẹ...?" Hứa Cẩm Vi lo lắng nhìn Trịnh Bình.

 

"Tất cả ăn no chưa? Nếu chưa dì làm cho mấy người thêm hoành thánh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-80-con-duong-my-thuc/chuong-30-tranh-cai.html.]

"Hoành thánh? Có nhân gì vậy ạ?" Tôn Triều Dương từ nhỏ đã thích ăn hoành thánh do bà ngoại làm, hiện tại đến thành phố S, đã lâu không ăn hoành thánh, lúc này vừa nghe đến hai chữ này, liền không thể cử động được.

 

Thẩm Lâm Xuyên vội vàng nhéo Tôn Triều Dương, cười nói: "Không không không, chúng con đều no rồi."

 

Vừa rồi Trịnh Châu xuống lầu, sắc mặt u ám, không thèm chào hỏi một tiếng liền đi, rõ ràng là có xích mích khó chịu với Trịnh Bình, nên chỉ muốn nhanh chóng kéo Tôn Triều Dương và những người khác rời đi, ai biết Tôn Triều Dương một người ham ăn vừa nghe hai từ hoành thánh liền bất động, đem khách khí của người khác làm may mắn của mình.

 

"Đúng... con, con no rồi..." Tôn Triều Dương cố gắng không kêu lên, bất đắc dĩ đồng ý.

 

Vẻ mặt của Tôn Triều Dương buồn cười đến nỗi Trịnh Bình không khỏi bật cười, nỗi buồn phiền vừa tràn ngập trong lòng bà cũng dần dần biến mất. Cho dù người nhà bà không hiểu cũng không sao, bà vẫn còn một cô con gái, cửa tiệm nhỏ này càng ngày càng thịnh vượng, về sau nhất định sẽ càng ngày càng phát đạt.

 

Hứa Cẩm Vi nhìn thấy Trịnh Bình mỉm cười, cô mới yên tâm, quyết định buổi tối sẽ hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.

 

"Mẹ, con cũng muốn ăn hoành thánh!" Từ khi tới đây cô chưa từng ăn hoành thánh, hiện tại có chút thèm ăn.

 

"Được rồi, mẹ sẽ làm ngay, nhân đã trộn sẵn rồi, sẽ nhanh thôi." Bà cảm thấy trong cửa tiệm có quá ít đồ ăn, ăn mì mãi cũng hơi chán. Bà cũng có thể làm một ít hoành thánh, gói lại và nấu trong nồi trong vài phút. Nó rất đơn giản và tiện lợi nên hôm nay bà đặc biệt mua vài kg da gói hoành thánh, lúc này có thể sử dụng ngay lập tức.

 

"Dì, dì lấy da gói hoành thánh ra, chúng ta cùng gói hoành thánh đi." Thẩm Lâm Xuyên vừa nghe nói hoành thánh vẫn chưa được gói lại, cậu cảm thấy không tốt nếu ngồi chờ ăn hoành thánh làm sẵn.

 

"Được." Trịnh Bình nhìn Thẩm Lâm Xuyên bằng ánh mắt dịu dàng hơn. Đứa trẻ này thật sự rất chu đáo và hiểu chuyện. Con gái cùng cậu bé kết làm bạn bè, quả nhiên không sai.

 

Một vài người đang làm hoành thánh quanh bàn, với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt. Mặc dù Thẩm Lâm Xuyên và những người khác chưa bao giờ làm hoành thánh trước đây, nhưng việc làm hoành thánh không có yêu cầu kỹ thuật và khả năng học tập của họ không tệ nên họ nhanh chóng làm ra hình ra dạng. Tất cả đều có hình dáng đẹp và tròn trịa, giống như những thỏi vàng.

 

Không lâu sau, họ được ăn hoành thánh do chính họ làm, nhân là thịt nguyên chất và chất lượng mười phần. Nước dùng được làm từ nước xương thơm ngon và rắc một ít dầu mè, hương vị rất hấp dẫn. Lớp da bên ngoài mềm và dẻo, khi cắn mở ra sẽ thấy nước thịt thơm ngon chảy ra, ngon đến mức bạn chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

 

Mỗi người ăn hơn chục cái, kể cả nước súp uống không còn một giọt, lúc này mới miễn cưỡng chào tạm biệt rồi rời đi.

 

Hầu như tất cả khách hàng trong cửa tiệm đều đã rời đi, kể cả bà Vương và dì Diệp cũng đi, Hứa Cẩm Vi nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó khóa cửa lại và kéo Trịnh Bình lên lầu.

 

"Mẹ, tại sao dì của con lại đến gặp mẹ?" Ấn tượng của Hứa Cẩm Vi đối với Trịnh Châu không tốt lắm, bà ta kiêu ngạo, hẹp hòi, tính toán, vô sự bất đăng tam bảo điện( Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo ' trong chùa'), thật sự có chuyện gì, đừng bao giờ trông cậy vào bà ấy. Lần này bà ấy vui vẻ đến và giận dữ rời đi, Hứa Cẩm Vi nhìn thấy tất cả.

 

Trịnh Bình hiện tại rất tin tưởng và phụ thuộc vào con gái mình nên đã nói sự thật mà không hề che giấu.

 

Lông mày Hứa Cẩm Vi đột nhiên nhăn lại, Lục Cao Hoa, ba của nữ chính Lục Lâm Lâm, cũng là một nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, trong sách đã đề cập đến lịch sử làm giàu của ông ta, có vẻ như ông ta kiếm được hũ vàng đầu tiên là vì cùng hợp tác với ông chủ của Thành phố Hồng Kông, và sau đó trọng tâm kinh doanh dần dần chuyển sang Thành phố Hồng Kông. Từ góc độ này, có lẽ Hứa Quân đã đóng một vai trò nào đó bên trong.

 

Trước đây, Trịnh Bình không biết sự thật nên bà nhất định sẵn sàng giúp em gái mình nói chuyện với Hứa Quân. Nhưng bây giờ họ đã ly hôn, Trịnh Bình và Hứa Quân hoàn toàn không có quan hệ gì nên bà không thể giúp đỡ nhiều.

 

"Mẹ, không sao đâu, dượng của con có năng lực như vậy nên sẽ không gặp rắc rối lớn" Hứa Cẩm Vi an ủi Trịnh Bình, sau đó đổi chủ đề, "Con thấy món hoành thánh hôm nay đặc biệt ngon, về sau có thể thêm vào thực đơn. Ngoài hoành thánh lớn, mẹ cũng có thể làm thêm hoành thánh nhỏ."

 

Kỳ thực, cũng có thể làm nhiều loại nhân khác nhau, chẳng hạn như thịt heo băm, thịt heo lòng đỏ trứng, nấm hương rau xanh cùng thịt heo...... Tuy nhiên, nấm và thịt heo xử lý quá phiền toái, lòng đỏ trứng thì đắt hơn. Hiện tại trong cửa tiệm có rất ít người làm, tốt nhất đừng lo lắng quá.

 

"Ân! Cũng không biết định giá thế nào thôi."

 

"Một tô có mười cái, hoành thánh lớn có thể bán được 6 hào một tô, hoành thánh nhỏ chỉ có 3 hào." Dù sao cũng là nhân thịt nguyên chất, giá cả tuyệt đối không thích hợp đặt quá thấp, Còn da gói hoành thánh thì không dễ mua, dù sao nước súp cũng là dùng nước hầm xương nên phải trả thêm một chút phải không?

 

 

Loading...