Mẹ Thôi Thành chuẩn bị nhổ nước bọt, văng tục vào mặt tôi.
Lại nghe tôi chậm rãi nói tiếp: “Nhưng cháu có giữ một vài lá thư tình qua lại của họ ở tuần trước.”
“Vậy có tính là bằng chứng không?”
Nói xong, ba người lập tức trở nên căng thằng.
Thôi Thành ngơ ngác, Hà Phấn càng sững sờ, vẻ mặt khó tin Thôi Thành, khẽ hỏi: “Anh Thành, anh có giấu kỹ những bức thư đó chưa?”
“Hôm trước đến giờ anh có nhận được thư nào từ em nữa đâu? Anh viết thêm một bức cũng chẳng thấy em hồi âm gì, nhưng những lá thư trước đó anh đều giấu kỹ hết rồi.”
Ngay sau đó, những bức thư ‘được giấu kỹ’ trong miệng họ, đã được tôi lấy ra đặt trước mặt thư ký, mẹ Thôi Thành định xông đến giật lại, lập tức bị dì Vương đẩy ra: “Bà làm gì đấy? Định bao che cho con trai bà à?”
Mẹ Thôi Thành bị đánh vào tay, lập tức ngoác mồm cãi lại: “Bao che gì? Con trai tôi không làm chuyện đó!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nếu bà ta quay lại nhìn hai người phía sau, chắc chắn sẽ không dám nói câu này.
Trước mặt mọi người, thư ký mở phong thư ra.
Đọc to nội dung: “Tiểu Phấn, anh nhớ em, mấy ngày nay Ninh Nhi lười quá, cơm cũng không thèm nấu, nếu có em ở đây, chắc anh đã không phải khổ như thế.”
“Tiểu Phấn, gặp chữ như thấy mặt, hôm nay anh không học được chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh em ngồi trên người anh, không thể xoá nhoà, khí nào chúng ta mới được gặp nhau? Sinh vật của anh cần phải tẩm bổ rồi.”
“Anh Thành, em cũng nhớ anh, đợi sau khi chúng ta thi đại học xong chính là ngày anh rời xa con khốn đó, rồi chúng ta cùng nhau xây tương lai tươi đẹp! Em sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon, được không?”
“Anh thật là, nói thế em xấu hổ đấy, vậy chiều bốn giờ hôm sau chúng ta vào thành phố nhé, em có tiền lẻ, chúng ta sẽ thuê phòng, cùng nhau học thêm môn sinh học, cách giao phối ở cơ thể con người chịu không nè?”
Từng chữ đều quen thuộc, khi đọc xong, thư ký chỉ ước mình mù chữ cho xong.
Chỉ đọc đến đây thôi đã muốn móc mắt ra đem đi rửa rồi.
Mẹ Thôi Thành nghe xong, lạnh lùng chế giễu tôi: “Mày lấy những lá thư này làm bằng chứng? Bọn nó cùng nhau học môn sinh học, mày không nghe thấy sao? Còn ở đó ghen tuông mù quáng, mau xin lỗi con trai tôi đi! Rồi cút về nhà nấu cơm cho nó ngay!”
“Lấy mày về là để hầu hạ con trai tao, vậy mà mày dám bỏ đói con tao à?!”
Dì Vương không nhịn được, đá một cước vào bụng bà ta.
Thư ký cũng giả vờ không thấy, rồi bực dọc nói: “Bà Thôi à, môn sinh học này là... là… Ôi trời! Tôi không còn gì để nói nữa!”
“Hà Phấn, Thôi Thành! Hai đứa thật quá đáng!”
8
Sắc mặt Thôi Thành và Hà Phấn biến đổi không ngừng, bọn họ chỉ biết cúi đầu đứng đó, không biết nên làm gì, nói gì cho phải.
Thư ký vẫn quát mắng: “Thôi Thành, anh không chỉ ngoại tình, còn bạo hành vợ mình! Cô ấy bao dung cho anh, thế mà anh không biết sửa đổi, vẫn chấp mê bất ngộ! Đã không có lương tâm, vậy tôi sẽ báo lên cấp trên, hủy tư cách thi đại học của anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tu-choi-nhan-lai-ga-chong-ngu-muoi/c6.html.]
“Hà Phấn cũng vậy, con gái mà lẳng lơ trắc nết! Cô có biết tự trọng không?! Có hiểu tình yêu là gì không?! Hơn nữa, anh ta đã có gia đình, cô cũng cô tình nhúng tay vào phá hoại gia can người ta! Cô cũng không được thi đại học!”
Hai người nghe xong, sắc mặt đều trắng bệch, lập tức quỳ xuống ôm chân thư ký.
“Đừng mà thư ký! Bọn cháu biết lỗi rồi! Vì kỳ thi này bọn cháu đã cố gắng rất lâu, cho bọn cháu cơ hội đi ạ.”
Hà Phấn khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm nhem dính đầy ống quần thư ký.
Còn Thôi Thành chỉ biết quỳ đó chắp tay van lạy.
Sau những ngày tôi cất công nhồi nhét, nói rằng không đỗ đại học cuộc đời anh ta sẽ chẳng còn gì nữa.
Bây giờ anh ta vì kỳ thi mà bất chấp sĩ diện.
Mẹ Thôi Thành nghe con trai bị cấm thi, bà trừng mắt nhìn tôi: “Con khốn, có phải mày cố tình bày trò không, mày chính là không muốn thấy con trai tao có tương lai tốt đẹp!”
Tôi nhếch môi: “Con trai bà là chồng tôi, anh ta tốt đẹp thì tôi mới được hưởng lây, sao tôi có thể phá hoại anh ta cho được?”
“Là anh ta phản bội, bạo hành tôi! Bây giờ bà còn trách ngược tôi sao?”
Thư ký gật đầu lia lịa, hất hai người đó ra: “Ninh Nhi nói đúng đấy, người chịu oan ức là cô ấy, van xin tôi thì được gì?”
Nói xong, bọn họ quay sang nhìn tôi.
Hà Phấn khóc lóc không ngừng, bò đến nắm lấy vạt áo tôi: “Chị, chị mắng em, đánh em đi! Miễn là chị tha thứ, em làm gì cũng được!”
Tôi nhìn khuôn mặt này, bất giác nhớ lại kiếp trước, khi cô ta đứng ở ngoài hầm đắc ý nhìn tôi.
Nỗi hận dâng trào, tôi đưa tay tát cho cô ta một cái thật mạnh.
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!”
Lần này Thôi Thành không bênh vực cô ta nữa, thấy Hà Phấn bị đánh, lại bò đến xoa nắn bàn tay tôi.
Giả tạo như những lần trước, anh ta lộ vẻ quan tâm, nói: “Ninh Nhi, em có đau không! Em không cần động tay, để anh tự xử, miễn là em tha thứ cho anh.”
Nói xong anh ta tự tát mình một cái.
Thấy tôi im lặng, anh lại tiếp tục tát.
Từng cái một, vang lên khắp phòng.
Mẹ Thôi Thành không chịu nổi, cứ mắng chửi tôi xối xả, liền bị dì Vương kéo ra ngoài.
Tôi tận mắt nhìn Thôi Thành tự tát đến chảy m.á.u miệng, Hà Phấn tự dập đầu đến chảy máu.