[Thập Niên 70] Từ Chối Nhận Lại Gã Chồng Ngu Muội - C2

Cập nhật lúc: 2025-04-30 18:46:08
Lượt xem: 1,131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì tôi từng xem qua bộ tài liệu đó, trong lòng vẫn không yên tâm, nên đã lấy số tiền dành dụm định mua máy may làm thêm, để có dư mà mua thêm tài liệu ôn thi khác.

 

Nếu không thì chỉ mỗi một bộ tài liệu đó thì ai mà thi đỗ được?

 

Lòng tôi trùng xuống, bình tĩnh đáp: "Hà Phấn đã mua một bộ tài liệu ôn thi rồi, dù sao cũng thi chung, vậy thì xài chung một bộ cũng được mà?”

 

Nghe đến đây, sắc mặt hai người đều thay đổi.

 

2

 

Thôi Thành giận dữ nhìn tôi: "Anh và Hà Phấn tuy là thi chung, nhưng nam nữ khác biệt, sao có thể dùng chung một bộ tài liệu được?"

 

Tôi bật cười trong lòng, nhưng miệng vẫn giả vờ lo lắng: "Đúng là như thế, nhưng biết làm sao được, nhà không có tiền dư, chẳng lẽ cô Hà là bạn đồng hành của anh cũng không muốn chia sẻ tài liệu ôn thi với anh à?"

 

Nghe vậy, Hà Phấn chợt khựng lại, trên mặt lộ vẻ do dự không biết phải làm sao.

 

Thấy Thôi Thành nhìn sang, cô ta vội gượng cười: “Sao lại không được chứ chị.”

 

"Em và anh Thành như tri kỷ, nếu nhà thật sự không có tiền, em có thể chia sẻ mà, chỉ là... trên tài liệu phải ghi chú rất nhiều, tốt nhất vẫn nên mua riêng một bộ chị ạ."

 

Thôi Thành nghe xong cũng gật đầu phụ họa.

 

"Đúng vậy Ninh Nhi, anh nhớ em còn của hồi môn mà, em lấy ra tạm ứng trước đi, nếu em sợ thì khi anh thi đỗ sẽ trả lại cho em."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ôi trời, kiếp trước anh ta cũng nói vậy đấy.

 

Kết quả là sau khi hay tin mình thi đỗ, anh ta lập tức đánh tôi ngất xỉu rồi trói tôi nhốt vào trong hầm.

 

Dưới đó tối om, kêu trời không thấu, kêu đất không hay.

 

Vì không ăn không uống, tôi đã c.h.ế.t vì kiệt sức, xác bị gián chuột giòi bọ gặm nhấm, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương.

 

Giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy ngột thở đến rùng mình.

 

Tôi thở dài: "A Thành, anh quên rồi sao? Khi em gả cho anh, bố mẹ đã phản đối, làm gì có của hồi môn đâu anh?"

 

Nói rồi mắt tôi đỏ hoe, khiến Thôi Thành rất khó xử, anh ta vội bước đến đỡ lấy cánh tay tôi.

 

Anh ta lại nhìn Hà Phấn rồi nói với giọng khàn đặc: "Hà Phấn, xin lỗi."

 

"Để em phải cười chê rồi, em cũng thấy đấy, nhà anh không còn tiền để mua tài liệu ôn thi, sau này phiền em cho anh mượn xem cùng nhé."

 

Sắc mặt cô ta cứng đờ, nở nụ cười gượng gạo.

 

Tôi liền đưa tay ra, đặt lên cánh tay Thôi Thành: "Thực ra cũng không phải không có tiền. A Thành, mẹ anh còn tiền mà, nhà có trợ cấp của chính phủ, tuy không nhiều, nhưng tích góp hàng tháng cũng được một khoản kha khá."

 

"Chắc chắn sẽ đủ cho anh thi đại học."

 

Nghe vậy, họ như bắt được hy vọng, nhưng Thôi Thành vẫn nhăn nhó.

 

"Nhưng mẹ anh..." 

 

Tôi vội ngắt lời: "Chẳng lẽ mẹ anh lại ngó lơ việc anh thi đại học sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tu-choi-nhan-lai-ga-chong-ngu-muoi/c2.html.]

Kiếp trước vì muốn thi đại học, Thôi Thành vốn đã thiếu đủ thứ tiền, tôi cũng có nhắc anh ta đến xin mẹ giúp đỡ.

 

Không ngờ mẹ anh ta lại nói tôi xúi giục Thôi Thành về xin tiền, bắt tôi quỳ ở đầu thôn, giật tóc chửi bới, còn dùng gậy đánh đập.

 

Đánh đến khi cả người tôi chẳng có chỗ nào lành lặn, nhưng từ đầu đến cuối Thôi Thành chỉ thờ ơ, trơ mắt đứng nhìn.

 

Xong xuôi mọi việc, anh ta cởi áo khoác đắp lên người tôi, bảo tôi đừng mơ tưởng đến tiền của mẹ anh ta nữa.

 

Về sau tôi mới biết, sau khi đánh tôi một trận tơi bời, mẹ anh ta đã lén đưa cho anh ta ba đồng.

 

Còn dặn anh ta chăm sóc bản thân cho tốt, giấu tôi mua đồ ăn ngon.

 

Anh ta thật sự cầm ba đồng đó dẫn Hà Phấn đi ăn chơi, còn tôi nằm ở nhà khổ sở vì đau đớn.

 

3

 

Kiếp trước là xin giúp đỡ, kiếp này là xin tiền thi đại học.

 

Tôi muốn xem lần này mẹ anh ta có chịu ói tiền ra không.

 

Thôi Thành nghe tôi nói vậy cũng quyết tâm, nắm tay tôi đầy âu yếm: "Nếu vậy thì em cùng anh đến chỗ mẹ xin tiền nhé?"

 

Tôi mỉm cười lắc đầu: "Em không đi cùng anh được đâu."

 

"Ruộng còn chưa tưới xong, nhà còn bao nhiêu chuyện để làm, việc thi đại học của anh quan trọng hơn, để cô Hà đi với anh xin tiền mua tài liệu trước đi."

 

Nói rồi tôi quay sang nhìn Hà Phấn mỉm cười: "Phiền cô Hà quá rồi."

 

Hà Phấn lúc này cười tươi hơn lúc nãy nhiều.

 

Cô ta gật đầu lia lịa, không thèm để ý đến tôi mà vội kéo tay Thôi Thành ra ngoài.

 

Họ nhanh chóng sánh vai, vừa đi vừa nói cười vui vẻ.

 

Tôi chỉ nhếch môi, rồi quay vào tiếp tục ôn bài.

 

Không lâu sau, dì Vương trong làng hớt hải chạy đến: "A Ninh ơi! Mau ra ngoài xem, mẹ chồng con đang đánh chồng con ở đầu thôn kìa!"

 

Tôi giật mình đứng dậy, vội cùng bác chạy ra.

 

Bà ta yêu quý con trai mình đến thế, sao lại nỡ đánh anh ta cho được?

 

Tại đầu thôn, Hà Phấn đang nằm rạp dưới đất, mẹ Thôi Thành giơ gậy lên định đánh.

 

Thôi Thành lập tức lao đến, ôm chặt lấy Hà Phấn, ăn ngay một gậy ở lưng.

 

Anh ta quát lên: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy?! Con xin tiền là để mua tài liệu ôn thi! Liên quan gì đến Hà Phấn! Cô ta chỉ là bạn học chung với con thôi, sao lại lừa tiền mẹ cho được?!"

 

"Hơn nữa cô ta là thanh niên trí thức, mong manh yếu đuối như thế, mẹ đánh vậy sao cô ta chịu được! Mẹ bỏ gậy xuống đi!"

 

Hay lắm, Hà Phấn là thanh niên trí thức, mong manh yếu đuối.

 

Còn tôi bị đánh là đáng sao?

 

Loading...