Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:36:30
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Kiến Sâm hít sâu một , cúi đầu hôn khẽ lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái mới mở cửa.

Tư Nam Vũ chẳng nhận điều gì khác lạ, chỉ trầm ngâm:

“Hai bức phác họa , nhờ xem qua. Người bỏ tiền mua miếng ngọc chính là Tất Văn Nguyệt, nhưng mấy ngày Hà Lâm cũng đến tìm nó.”

Cố Tiểu Khê sững sờ: “Vậy nghĩa là miếng ngọc khả năng vẫn ở chỗ Tất Văn Nguyệt?”

Lục Kiến Sâm lắc đầu:

“Khó mà . Anh từng nhờ Kiến Nghiệp và Kiến Lâm hỗ trợ điều tra, gần đây cũng bố trí tìm. Trừ khi cô bán hoặc tặng nó .”

“Có thể nó ở chỗ Hà Lâm ?” Tư Nam Vũ suy đoán.

“Vậy thì tiếp tục điều tra cô .” Anh dứt khoát sang Tư Nam Vũ: “Đi theo một chuyến, cần gọi vài cuộc điện thoại.”

Trước khi , nhẹ giọng dặn Cố Tiểu Khê:

“Em nghỉ ngơi sớm , lát nữa về.”

“Dạ, hai cứ .” — Cô vẫy tay, ánh mắt đầy tin tưởng.

, chuyện miếng ngọc chỉ là một phần trong nhiệm vụ của .

Đợi hai rời , cô tắm chui chăn ngủ ngon lành.

Tại quân khu Thanh Bắc.

Hà Lâm tắm xong, chuẩn cùng đồng nghiệp trong đoàn văn công về ký túc xá thì bất ngờ gọi :

Vân Vũ

“Đồng chí Hà Lâm, chính ủy mời cô qua một chuyến.”

Hà Lâm giật , tim đập dồn dập: “Có… chuyện gì ?”

“Không gì sai thì cần lo.” Giọng lính trực khô khốc, chút thiện nào.

Hà Lâm hoảng hốt theo, lòng thấp thỏm yên. Trời khuya, xung quanh văn phòng im lặng đến mức chỉ thấy tiếng bước chân của chính , càng khiến cô run lên vì sợ.

Chính ủy La chỉ chiếc ghế đối diện, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm nghị:

“Đồng chí Hà Lâm, .”

Hà Lâm dám , lắp bắp hỏi: “Chính… chính ủy, ngài tìm chuyện gì ?”

Chính ủy La khẽ gật đầu:

“Cô chứ? Lục Kiến Sâm đang tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt.”

Hà Lâm thoáng sững nhưng vẫn gật đầu.

Chính ủy La gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng trầm xuống:

“Trong quá trình điều tra tung tích gián điệp, phát hiện một chuyện. Một năm , cô và Tất Văn Nguyệt từng đến thành phố Đức để mua một miếng ngọc bội… còn tiếp xúc với vài khả nghi.”

Hà Lâm tái mặt, lạnh toát.

“Chính ủy, gián điệp!” — cô vội vàng giải thích — “Miếng ngọc đó cũng tín vật liên lạc gì cả! Nó vốn thuộc về Lục Kiến Sâm, là di vật của ông bà ngoại để …”

“Đồ của Lục Kiến Sâm rơi thành phố Đức?” Chính ủy La nhíu mày — “Các cô nó ở đó bằng cách nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-96.html.]

Hà Lâm gần như nghẹn lời, cuối cùng đành khai hết:

“Miếng ngọc đó do Tất Văn Nguyệt lấy trộm khi nhiệm vụ. Cô thích, còn thì luôn đeo bên … Sau khi phát hiện mất, nghi ngờ là Tất Văn Nguyệt lấy. Cô sợ nên nhờ mang bán. Sau đó, hối hận nên chuộc . Khi đến thành phố Đức thì cô lấy về .”

Chính ủy La nheo mắt: “Ý cô là, hiện giờ ngọc bội ở chỗ Tất Văn Nguyệt?”

Hà Lâm cúi gằm mặt, dám ông, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Chính ủy La nâng ly nước, bất ngờ đặt mạnh xuống bàn “cạch” một tiếng.

“Tất Văn Nguyệt điều tra. Trong tay cô miếng ngọc. Cô còn giấu nữa ?”

Hà Lâm run rẩy, mồ hôi lạnh túa lưng. Cô c.ắ.n môi, giọng nghẹn ngào:

“Ngọc bội đó… từng ở chỗ . đó trai lấy . Anh tặng cho Tạ Như Mộng nhà họ Tạ. Khi hỏi , cô bảo thứ đó đáng tin dễ gây rắc rối nên vứt .”

Chính ủy La nhíu mày, trầm ngâm thật lâu, đó tiếp tục hỏi thêm vài chi tiết. Nhìn phản ứng của Hà Lâm, ông nhận giống như đang dối, liền cho phép rời .

Ông lập tức gọi điện đến thành phố Đức để tiếp tục xác minh manh mối.

Sáng hôm .

Cố Tiểu Khê thức dậy thấy tiếng trò chuyện ngoài cửa.

Tư Nam Vũ: “Vậy về Kinh Đô . Chuyện nhà họ Tạ, sẽ điều tra rõ báo .”

Lục Kiến Sâm: “Cảm ơn .”

“Anh em với , gì khách sáo.”

Tiếng bước chân xa dần. Lục Kiến Sâm đẩy cửa bước , thấy cô gái nhỏ đang giường, tò mò , liền kể bộ quá trình chính ủy La thẩm vấn Hà Lâm tối qua.

Cố Tiểu Khê xong, khẽ nhíu mày:

“Nhà họ Tạ… cũng sống trong khu quân đội ?”

Lục Kiến Sâm tiện tay cầm lấy chiếc lược đặt bên cạnh, nhẹ nhàng chải mái tóc dài óng mượt cho cô gái nhỏ trong lòng, trầm giọng kể:

“Không . Nhà họ Tạ ăn buôn bán, từng là một gia tộc lớn tiếng ở Kinh Đô. Họ sinh nhiều con gái, mà cô nào gả cũng đều trở thành dâu nhà quan lớn.”

Cố Tiểu Khê tròn mắt: “Thế ? Vậy hôm nay chơi?”

Lục Kiến Sâm xoa nhẹ lên đầu cô, khóe môi khẽ cong: “Anh đưa em câu cá, chịu ?”

Cô lập tức gật đầu: “Được chứ!”

Chẳng bao lâu , cô vắt vẻo xe đạp của , trong tay ôm một giỏ đồ ăn mua, hai cùng hướng về một hồ chứa nước yên tĩnh ở vùng ngoại ô.

Lục Kiến Sâm chuẩn cần câu tự chế, bên bờ hồ kiên nhẫn thả câu. Còn Cố Tiểu Khê bãi cỏ mềm, gặm đồ ăn vặt sách, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống khiến khung cảnh yên bình đến lạ.

Câu cá vốn là việc đòi hỏi kiên nhẫn, nhưng với Lục Kiến Sâm thì chỉ cần cô ở bên, thời gian dường như trôi qua nhanh. Anh phần lớn thời gian chẳng phao câu, mà cứ thế ngắm cô gái nhỏ gần , thế nào cũng thấy đủ.

Một tiếng , chiếc phao cuối cùng cũng rung mạnh. Anh khẽ kéo lên, bắt một con cá to bằng nửa cánh tay.

 

 

 

 

Loading...