Thấy cô bên cạnh, lắng chăm chú như , chỉ ôm cô lòng.
Cố Tiểu Khê nhướn mày:
“Em sợ phiền hai chứ ! Mà… là ?”
“Không . Chân thương khi cứu . Anh đến đây cũng là theo lời nhờ của chính ủy thôi.”
Nghe , Cố Tiểu Khê nghiêng đầu :
“Chân thực là lệch khớp. Lúc gãy xương, nắn đúng nên mới để di chứng. Nếu chỉnh thì sẽ bình thường như . Chỉ cần chịu đau, năm phút là xong.”
Lục Kiến Sâm ngẩn :
“Em định giúp nắn xương ?”
Cô chớp mắt, vẻ mặt ngoan đáng yêu:
“Em đấy mà.”
Anh trầm ngâm vài giây gật đầu:
“Nếu em chắc chắn, thì cứ thử.”
“Chắc chắn . nắn xương đau lắm đấy, bảo đừng nhé!”
Lời dứt, Đường Chí Cương từ ngoài chạy , thở hổn hển hô lớn:
“ ! sợ đau! Chỉ cần chữa là !”
Vừa nãy vì quá kích động nên chạy mua đồ quên mang tiền, lấy. Không ngờ bước thấy doanh trưởng Lục chuyện với vợ về việc thể chữa khỏi chân .
Lục Kiến Sâm quyết đoán: “Vậy thử xem!”
“Chị dâu, bây giờ cần gì? Nằm xuống đây? Có cần chuẩn gì ?” — Đường Chí Cương háo hức cô. Trong ánh mắt chút nghi ngờ nào, chỉ là tin tưởng tuyệt đối.
“Ngồi cũng .” — Cố Tiểu Khê xổm xuống cạnh chân , kiểm tra vị trí tổn thương.
Đường Chí Cương căng thẳng đến mức suýt ngã xuống đất. Lục Kiến Sâm kéo ghế đặt lưng để vững.
Vừa xuống, cô đưa cho một chiếc khăn:
“Cắn .”
Mặt Đường Chí Cương lập tức đỏ bừng:
“Chị dâu, sợ đau …”
“Không , sợ hét ầm lên!” — cô kiên quyết.
Dưới ánh mắt hiệu của Lục Kiến Sâm, đành ngoan ngoãn c.ắ.n lấy chiếc khăn… mà khổ nỗi, đó chính là khăn lau chân của
Chị dâu ơi… đây là khăn lau chân của đó!
Ngay khoảnh khắc Đường Chí Cương hối hận vì tiện tay đặt chiếc khăn lên ghế, Cố Tiểu Khê bất ngờ vung tay đập mạnh một cái lên chân .
Một cơn đau như xé rách ập đến khiến cảm giác xương chân như gãy lìa, run rẩy, suýt nữa ngất xỉu. kịp hồn, một đợt đau khác dâng lên dữ dội. Đường Chí Cương còn kịp hiểu Cố Tiểu Khê gì thì mồ hôi lạnh túa đầm đìa trán.
lúc môi tái nhợt, cảm giác linh hồn như sắp bay khỏi xác, một giọng nhẹ nhàng vang lên, kéo về thực tại:
“Xong .”
Lục Kiến Sâm liếc một cái, thấy Đường Chí Cương vấn đề gì, liền xách chậu nước đến, đích rửa tay cho vợ, động tác cẩn thận, nhẹ nhàng như nâng một báu vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-94.html.]
Đường Chí Cương ngơ ngác cảnh tượng mắt, trong lòng lặng lẽ thở dài — thật sự mệt tim!
lúc , vợ — Lý Hồng — trở về. Thấy trong nhà hai vị khách, cô sững .
Đường Chí Cương thở phào, xuống ghế với vợ:
“Vợ , đây là doanh trưởng Lục và vợ . Trưa nay họ sẽ ăn cơm ở nhà , em bếp chuẩn nhé.”
“Được, ! Em ngay.” Lý Hồng vội vàng chào khách xoay bếp.
Cố Tiểu Khê sang nhỏ:
“Em giúp một tay nhé, hai cứ chuyện .”
Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu. Quả thật vẫn còn vài chuyện riêng với Đường Chí Cương. Anh vòng vo, chỉ trong hai phút hạ giọng trao đổi xong những điều quan trọng.
Đường Chí Cương nghiêm túc đáp lời:
“Doanh trưởng Lục cứ yên tâm, hiểu thế nào !”
Vừa dứt lời, vô thức cử động chân — và sững . Anh… cử động ?
Chẳng vẫn “thương gân động cốt, trăm ngày mới lành” ? Vậy mà mới đầy một tiếng, chân linh hoạt trở ! Anh thử lên, bước một bước… còn đau! Bước thêm bước nữa… chỉ còn nhức, nhưng còn tập tễnh.
Niềm vui trào dâng, Đường Chí Cương bật lớn:
“Doanh trưởng Lục, vợ đúng là thần y! Thật sự quá lợi hại!”
Lục Kiến Sâm cũng thoáng bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh, dặn dò:
Vân Vũ
“Thời gian tới đừng vận động mạnh, nghỉ ngơi thêm ít lâu để hồi phục .”
“Vâng!” Đường Chí Cương lập tức đáp.
Bữa trưa hôm tuy đơn giản nhưng bầu khí vô cùng ấm áp và rộn rã tiếng . Sau bữa ăn, Lục Kiến Sâm và Cố Tiểu Khê chào tạm biệt rời .
Đường Chí Cương tiễn họ tận cửa. Mãi đến khi bóng dáng hai khuất hẳn, Lý Hồng mới phát hiện chồng còn tập tễnh.
“Anh… chân khỏi ?” Cô kinh ngạc hỏi.
Đường Chí Cương gật đầu, kể chuyện. Lý Hồng xúc động đến mức nước mắt rơi lã chã:
“Tốt quá ! Chí Cương, xem, khi nào thể đơn vị ?”
“Chuyện còn xem thế nào .” Anh gãi đầu .
Lý Hồng cảm thán:
“Doanh trưởng Lục đúng là . Dù rời đơn vị hai năm, vẫn nhớ đến, còn đưa cả vợ đến chữa chân cho . Sau nhất định cảm ơn họ tử tế!”
Ánh mắt Đường Chí Cương lóe sáng, thuận miệng :
“Vợ , chân khỏi , đây là chuyện vui lớn. Hai ngày nữa mời ba , em trai em, cả chị gái và rể em đến ăn một bữa nhé?”
“Được thôi! Cũng lâu ba đến.” Lý Hồng vui vẻ đồng ý.