Lục Kiến Nghiệp sững , bàn tay vô thức siết chặt, gân xanh nổi lên nơi mu bàn tay. Ánh mắt phụ nữ mặt chất chứa vô vàn cảm xúc rối ren.
— “Ba năm , lòng em bằng đá ? Em thấy đối xử với em thế nào ?”
Tất Văn Nguyệt đáp, chỉ im lặng mặt , như thể lời của chẳng thể chạm đến trái tim .
Lục Kiến Nghiệp bật , nhưng tiếng mang theo sự cay nghiệt:
— “Dù em cố chấp ở đây chờ thì cũng vô ích thôi. Anh trai sẽ gặp em . Em quên ? Anh ghét em đến mức nào mà!”
Gương mặt Tất Văn Nguyệt như đông cứng , nước mắt đọng má, ánh thất thần dán chặt gương mặt vài phần giống Lục Kiến Sâm của . Cảm giác như cả thế giới đều đang phản bội cô.
— “Là đúng ? Chính gì đó với , đúng ? Là cho gặp ! Anh thật hèn hạ!”
— “ chỉ một câu trả lời thôi, tại các đều ngăn cản ? Tại thể gặp !”
Tiếng gào của cô vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
lúc , Lục Kiến Lâm đến cửa phòng thấy tiếng cãi vã, khỏi nhíu mày, đưa tay day trán. Những như Tất Văn Nguyệt… thật sự khiến ngột ngạt.
Vẫn là chị dâu hơn. Ở bên cạnh chị , ai cũng thấy dễ chịu và ấm áp. Cậu ngày càng hiểu vì trai chọn chị dâu.
Mười phút , Lục Kiến Nghiệp bước với dáng vẻ mệt mỏi, bực bội. Thấy em trai ngoài hành lang, im lặng một lúc cất giọng khàn khàn:
— “Anh cả vẫn về ?”
— “Em chính ủy La hôm nay cả đang nhiệm vụ đặc biệt, còn dẫn theo chị dâu nữa.”
Lục Kiến Nghiệp khựng :
— “Chị …”
Anh hết câu, chỉ rút điếu thuốc, bật lửa, về phía cuối hành lang. Lục Kiến Lâm khẽ thở dài, bước theo .
— “Anh định dày vò bản cả đời chỉ vì Tất Văn Nguyệt ?”
Lục Kiến Nghiệp đầu, giọng khàn khàn:
— “Chị dâu là thế nào?”
Trong trí nhớ của , cô gái trong ảnh chụp chung với trai chỉ là một cô gái ngoan ngoãn, xinh , mẫu mà trai từng thích. Từ nhỏ đến lớn, trai luôn lạnh lùng, xa cách, những cô gái yếu đuối mặt đều một câu.
Lục Kiến Lâm vỗ nhẹ lên vai :
— “Chị dâu là một , tuyệt vời. Anh trai yêu chị .”
Lục Kiến Nghiệp sững . Đây là đầu tiên em trai dùng từ “tuyệt vời” để về một phụ nữ. Phải đến mức nào thì mới khiến em lạnh lùng thốt từ đó?
Trước đây từng cho rằng Tất Văn Nguyệt là cô gái , đầu tiên khiến tim rung động. bây giờ , cái gọi là “” đó chỉ là ảo tưởng do chính vẽ . Gia đình ai thừa nhận cô . Ngay cả Kiến Lâm cũng từng cô là .
— “Kiến Lâm,” trầm giọng hỏi, “trong mắt em, Tất Văn Nguyệt là như thế nào?”
Em trai khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc hỏi :
— “Anh còn nhớ cả bao lâu về nhà ăn Tết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-86.html.]
Im lặng. Dĩ nhiên là nhớ — ba năm .
Từ ngày kết hôn với Tất Văn Nguyệt, trai từng về nhà mỗi dịp Tết. Hoặc đúng hơn là, từng trở về khi hai mặt. Chính điều đó trở thành cái gai trong lòng Tất Văn Nguyệt.
Cô luôn nghĩ trai kết hôn là vì cô , rằng trong lòng cô một vị trí đặc biệt.
Thậm chí, những lúc cũng từng hoài nghi chính .
… trai vội vã kết hôn, còn — yêu phụ nữ đó.
Yêu?
Chuyện … là thật ?
Khi Lục Kiến Nghiệp còn đang sững , giọng lạnh lùng của em trai kéo trở về thực tại.
“Anh hai, thể sẽ thích … nhưng trong mắt em, Tất Văn Nguyệt chính là một khiến nghẹt thở — như một cơn ác mộng!”
Nói dứt lời, Lục Kiến Lâm đặt tập hồ sơ bệnh án tay xoay rời .
Lục Kiến Nghiệp ngây tại chỗ, trong đầu liên tục vang vọng những lời em trai —
“Ngột ngạt… như một cơn ác mộng.”
Chính em trai ruột của dùng những từ đó để miêu tả phụ nữ mà từng yêu!
Tức giận ? Có chứ.
Một luồng lửa giận bùng lên trong n.g.ự.c — nhưng chỉ kéo dài trong chớp mắt. Sau cơn giận, chỉ còn sự trầm mặc.
Phải… ngột ngạt.
Vân Vũ
Ba năm qua, dù đến mức ác mộng, nhưng cuộc sống đúng là bóp nghẹt như trong lồng kính.
Lục Kiến Nghiệp siết chặt tập hồ sơ bệnh án, điều chỉnh cảm xúc mở xem.
Chỉ vài phút , ngọn lửa trong mắt một nữa bùng cháy.
Hai tháng… Tất Văn Nguyệt m.a.n.g t.h.a.i hai tháng.
Cô hề ý định sinh đứa trẻ — thậm chí tự ý uống t.h.u.ố.c phá thai từ .
Tức giận. Phẫn nộ. Căm hận.
Trong khoảnh khắc , gần như bóp c.h.ế.t cô ngay lập tức.
Cô sảy thai ngoài ý — mà là chủ động, tính toán.
Vậy rốt cuộc, cô gì? Muốn đổ hết tội lên đầu chị dâu ?
Thì … cảm giác ngột ngạt mà Kiến Lâm chính là như thế !