Ngay lập tức, Cố Tiểu Khê vận dụng Thuật Đóng Băng, khóa chặt bộ hành lý của hai vợ chồng già.
Rồi, để họ phản ứng, cô bất ngờ vỗ mạnh lưng bà lão.
Bà giật b.ắ.n vì luồng khí lạnh đột ngột, hoảng hốt hét lên:
“Cô gì ?!”
Ông lão lập tức luống cuống. Khi ánh mắt ông lia sang Lục Kiến Sâm trong bộ quân phục, tay ông rút bật lửa khỏi túi.
Ánh mắt Lục Kiến Sâm lập tức sắc bén. Trong chớp mắt, tung chân đá ông ngã dúi dụi, đồng thời đoạt lấy bật lửa một cách gọn gàng.
Tiếng động khiến hành khách xung quanh nhốn nháo.
“Chuyện gì ?”
“Xảy chuyện gì thế?”
lúc đó, trong đám đông một đàn ông châm điếu thuốc, thuận tay đốt một mẩu giấy ném về phía họ.
Đồng tử Cố Tiểu Khê co rút . Cô vung tay mở mành giấy chắn, đồng thời âm thầm vận thuật, dập tắt ngọn lửa trong tích tắc.
Lục Kiến Sâm phản ứng như một cơn gió, lao tới khống chế tên đàn ông chỉ bằng một chiêu gọn lỏn.
Cảnh sát tàu cùng vài mặc áo khoác Trung Sơn màu đen lập tức chạy đến. Vừa thấy Lục Kiến Sâm, họ thoáng sững sờ, nhanh chóng kiểm tra hành lý của cặp vợ chồng. Khi phát hiện t.h.u.ố.c nổ giấu trong quần áo, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
“Chuyện là ?” — một đàn ông vẻ là lãnh đạo cau mày hỏi.
Lục Kiến Sâm đáp ngắn gọn: “Không rõ. Có lẽ thông tin của các sai lệch.”
Rất nhanh, cặp vợ chồng già cùng tên đàn ông áp giải .
Lục Kiến Sâm cũng gọi đến để phối hợp thẩm vấn.
Trước khi , cúi xuống dặn cô gái nhỏ:
“Đừng sợ. Anh sẽ ngay. Em lung tung.”
Cố Tiểu Khê gật đầu thật mạnh:
“Vâng… nhớ nhé.”
Mười lăm phút , trở cùng một đàn ông hơn năm mươi tuổi. Ông khuôn mặt hiền từ nhưng khí thế mạnh mẽ — rõ ràng là quyền lực.
Ông xuống đối diện cô, mỉm :
“Nhóc con, cháu là vợ của Lục Kiến Sâm ?”
Cố Tiểu Khê liếc chồng, thấy ánh mắt trấn an, mới lễ phép gật đầu:
“Vâng, cháu chào lãnh đạo. Cháu là Cố Tiểu Khê.”
Người đàn ông bật :
“Thật là một cô bé ngoan. Vừa Lục Kiến Sâm chính cháu là đầu tiên phát hiện điểm bất thường của cặp vợ chồng , đúng ?”
Cố Tiểu Khê ngẩn : “Không phát hiện ?”
Ông bật sang sảng. “Vậy cháu kể tình huống lúc đó .”
Cô ngoan ngoãn kể từng chi tiết: từ ngoại hình bất thường, ngôn ngữ địa phương khó hiểu cho đến mùi t.h.u.ố.c pháo cay nồng.
Lúc đến đoạn Lục Kiến Sâm bất ngờ bảo cô vệ sinh, cô nhíu mày:
“Lúc đó cháu nghĩ chắc chắn phát hiện điều gì đó .”
Lục Kiến Sâm cô, ánh mắt khẽ cong lên thành ý dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-85.html.]
Vân Vũ
Thật , ban đầu chỉ thấy kỳ lạ vì cách ăn mặc tương xứng của cặp vợ chồng . chính nhờ cô chủ động bắt chuyện, mới để tâm kỹ hơn và phản ứng kịp thời.
Nghe xong, nụ môi đàn ông càng sâu thêm.
“Hai cháu phối hợp ăn ý, cảnh giác . Nhờ hai mà nhiều hành khách tàu cứu sống. Thay mặt tất cả, cảm ơn hai cháu.”
Cố Tiểu Khê sững , luống cuống xua tay:
“Không… cần ạ. Đây là điều chúng cháu nên thôi. Cũng hậu quả nghiêm trọng như . Nếu sớm, cháu cho mấy đó một trận trò . Dám đe mạng sống của cháu, đúng là trời cao đất dày!”
Nếu vụ nổ thật sự xảy , chẳng cô cũng mất mạng ?
Cô c.h.ế.t hai , thật sự c.h.ế.t thêm nữa. Ý nghĩ đó khiến tim cô run lên, nỗi sợ hãi bỗng dâng trào như cơn sóng dữ. May mà cô còn Thuật Đóng Băng, nếu hậu quả khó mà tưởng tượng. Có lẽ cô nên chăm chỉ việc thiện hơn, tích thêm công đức phòng khi gặp nguy hiểm bất ngờ…
Lục Kiến Sâm dáng vẻ căng thẳng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Anh thật sự kéo cô nhóc lòng để dỗ dành, để cô thể an tâm trong vòng tay . vì lãnh đạo Viên ở đây, chỉ đành cố nhịn xuống.
Ban đầu, Cố Tiểu Khê còn tưởng lãnh đạo Viên chỉ ghé qua hỏi han vài câu , ai ngờ ông trực tiếp dọn hành lý sang khoang bên cạnh, ngủ ngay giường đối diện bọn họ. Lúc đầu, cô ngại ngùng, nhưng lãnh đạo Viên chuyện dễ gần, uyên bác, chỉ một lát khiến cô mở lòng trò chuyện vui vẻ.
Thế là Lục Kiến Sâm nghiễm nhiên “ rìa”.
Hai ngày , lãnh đạo Viên từ “ông Viên” trở thành “bác Viên” trong miệng cô. Chẳng vì gì khác, chỉ vì ông bảo là bạn của bác Hách, bảo cô cứ gọi như cho mật. Mà Cố Tiểu Khê thì cách “leo cây”, ngoan ngoãn bám mối quan hệ rời!
Hai ngày hai đêm ôm vợ, Lục Kiến Sâm u oán cô vui vẻ với mà . Chỉ đến khi tàu đến ga Kinh Đô, mới nhẹ nhõm thở phào một dài.
Viên Minh Chỉ vỗ vai Lục Kiến Sâm, lớn:
— “Nhóc con, chăm sóc con bé thật , đừng bắt nạt nó! Tiểu Khê xinh nhân hậu, đáng hưởng những điều nhất!”
Lục Kiến Sâm nghiêm, dõng dạc đáp:
— “Rõ! Cả đời , trung thành với Tổ quốc, trung thành với cô !”
Viên Minh Chỉ khẽ gật đầu, sang dặn dò Cố Tiểu Khê:
— “Sau nếu gặp khó khăn gì, cứ gọi điện cho bác.”
Cố Tiểu Khê nở nụ sáng rỡ:
— “Bác Viên yên tâm, con sẽ chăm sóc bản thật . Bác cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Sau khi tiễn xe của ông xa, cô sang Lục Kiến Sâm:
— “Chúng về nhà thế nào? Đi xe buýt ? Có nên mua ít trái cây ?”
Lục Kiến Sâm nắm tay cô, kéo về phía :
— “Chưa về vội, tiên chúng đến một nơi.”
— “Dạ!” Cô cũng hỏi thêm, chỉ cần cùng là đủ .
bước khỏi khu vực nhà ga, cô đột nhiên khựng . Nụ môi bùng sáng như pháo hoa giữa trời đêm. Trong khoảnh khắc , cô vui sướng đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên.
Cô nhận một trăm điểm công đức!
Lục Kiến Sâm dáng vẻ vui vẻ rạng rỡ của cô, kìm mà khẽ đưa tay vuốt má:
— “Sao thế?”
Cô chỉ , giải thích gì. Anh sâu đôi mắt cong cong như trăng non của cô, trong lòng bỗng siết . Anh hỏi thêm nữa, chỉ nắm tay cô thật chặt.
Từ nay về , nhất định sẽ để cô rơi bất kỳ nguy hiểm nào. Anh hy vọng nụ môi cô sẽ mãi rực rỡ như bây giờ.