Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:59:43
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô bật khúc khích — lý do mà dễ thương đến lạ.

Anh nắm tay cô, ánh mắt càng thêm sâu, như nuốt trọn dáng vẻ nhỏ bé ngọt ngào .

Ngoài cửa, tiếng gọi mỗi lúc một to, nhưng chỉ lạnh, cúi đầu thì thầm: “Không quan tâm.”

Nói , bế cô chui chăn: “Chúng ngủ , thấy gì cả.”

Cố Tiểu Khê , trong lòng bỗng thấy vui vẻ hẳn, chẳng hề nhận Lục Kiến Sâm lên hôn mấy cái lên tóc cô. Bên ngoài im lặng một lúc, cô đoán Hà Lâm chắc rời , liền đầu . Trùng hợp , xoay , môi cô vô tình chạm đúng môi . Cô đỏ bừng mặt, vội lùi thì Lục Kiến Sâm nhanh chóng ôm lấy eo cô, củi đầu khóa chặt đôi môi mềm mại . Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, nhưng khi nếm vị ngọt của cô, lập tức trở nên táo bạo hơn, tách môi cô , cuồng nhiệt chiếm lấy vị ngọt độc nhất . Lúc , ai bất cứ thứ gì quấy rầy.

Cổ Tiểu Khê thoáng ngượng ngùng, nhưng lý trí của cô nhanh chóng nụ hôn mãnh liệt của cuốn phăng , suy nghĩ trong đầu đều rối tung, chỉ còn thở dồn dập của hai quấn lấy .

Khi nụ hôn sâu dần, bên ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng xì xào của một đám .

“Đèn nhà doanh trưởng Lục vẫn còn sáng kìa, chắc chắn ở nhà !”

“Cửa sân khóa bên trong mà, còn gì nữa!”

“Gọi nãy giờ cũng ai thưa, kỳ thật…”

Giọng Hà Lâm lạc : “ nữa… chỉ mượn ít tiền đưa Văn Nguyệt khám bệnh thôi. Cô sốt cao, còn chảy nhiều máu… sợ lắm.”

Nghe đến đây, vài bắt đầu gõ cửa giúp:

“Doanh trưởng Lục! Doanh trưởng Lục, ở nhà ?”

Trong phòng, Cổ Tiểu Khê tức tối đẩy mạnh Lục Kiến Sâm , trừng mắt:

“Anh ngoài xem !”

Đám bên ngoài ồn ào khiến cô bực đến nghẹn ngào.

Lục Kiến Sâm vẫn ôm chặt cô, giọng khàn khàn:

“Không !”

Cổ Tiểu Khê thở dài, định kéo quần áo cởi gần hết:

“Vậy để em .”

Còn kịp lên, siết chặt vòng tay, cúi xuống hôn cô một cái, giọng kiên quyết:

“Em cũng !”

Cổ Tiểu Khê khẽ c.ắ.n môi: “ bên ngoài đông lắm …”

Hà Lâm mà cảm thấy lạ lùng. Nếu thật sự Văn Nguyệt nghiêm trọng như , còn thời gian đây gọi , ở bên chăm sóc?

Lục Kiến Sâm xoa nhẹ lưng cô trấn an:

“Yên tâm, chẳng mấy chốc họ sẽ tự .”

Nói , dậy… tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. Không chỉ Cổ Tiểu Khê sững , mà cả đám bên ngoài cũng im bặt. Ai cũng hiểu rõ — tắt đèn chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Bên ngoài lanh miệng :

“Doanh trưởng Lục và vợ mới cưới bao lâu, ơn đừng ồn nữa. Có bệnh thì cứ khám, phòng y tế thu tiền cũng mà.”

đó, chảy m.á.u nghiêm trọng, cô vẫn còn đây gọi cửa?”

“Phải đấy, vẻ gấp gáp gì .”

Giọng Lý Quế Phân chua chát vang lên:

“Cô bế nổi thì nhất định gọi doanh trưởng Lục? Đoàn văn công gần phòng y tế hơn khu nhà gia đình mà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-82.html.]

, nếu thật sự nguy cấp thì cô bỏ mặc bệnh nhân để chạy gọi !”

Một câu nối tiếp một câu khiến Hà Lâm đỏ mặt tía tai, lau nước mắt lắp bắp:

dối! Cô thực sự chảy nhiều máu. chỉ là… bế nổi cô thôi nên…”

“Không bế nổi mà chỉ gọi một doanh trưởng Lục, cô nghĩ khác mù chắc?” – Lý Quế Phân liếc xéo.

Bị ngẩng đầu lên nổi, Hà Lâm hổ bỏ . Đám xung quanh cũng nhanh chóng tản .

Không gian bên ngoài trở yên tĩnh. Trong phòng, Lục Kiến Sâm ôm lấy cô gái nhỏ, cúi xuống hôn thêm một nữa, nụ hôn mạnh mẽ, mang theo dư âm từ nỗi tức giận cắt ngang.

Cổ Tiểu Khê đẩy , nhưng càng bá đạo, càng cuồng nhiệt.

Không khí trở nên bỏng rẫy, thì — cộc, cộc, cộc! — tiếng gõ cửa vang lên.

Lần là giọng Lý Khôn, dồn dập:

“Doanh trưởng Lục, Tất Văn Nguyệt thực sự xuất huyết nghiêm trọng. Bác sĩ sảy thai, nhất quyết đòi gặp .”

Trong phòng, lời đó như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu Cổ Tiểu Khê. Toàn cô cứng đờ, nụ hôn còn vương môi bỗng trở nên cay đắng. Cô nghiến răng, đẩy mạnh .

Vân Vũ

Bàn tay Lục Kiến Sâm siết chặt thành nắm đấm, tia giận dữ thoáng lóe trong mắt. khi thấy cô lưng , chỉ khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, giọng trầm thấp:

“Đừng giận. Anh ngoài với Lý Khôn vài câu về.”

Cổ Tiểu Khê mím môi, đáp. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cơn bực khó gọi tên.

Sảy thai? Đã thai còn lặn lội từ Kinh Đô đến Thanh Bắc? Đó là trách nhiệm của ai chứ?

Cơn tức dâng lên tận cổ. Lúc đám bên ngoài ồn ào, cô còn định để xem tình hình, nhưng giờ… cô gặp Tất Văn Nguyệt một chút nào.

Khi cô đầu , còn trong phòng. Ngọn lửa trong lòng cô bùng lên dữ dội.

Một lát , cửa bật mở. Anh bước , mang theo lạnh ngoài đêm. Cổ Tiểu Khê ngẩng lên , sống mũi cay xè, hốc mắt đỏ hoe.

Thấy dáng vẻ đó của cô, lòng như bóp nghẹt.

“Đừng ,” nhẹ nhàng kéo cô lòng.

“Em ,” cô nghiêng đầu tránh , .

Lục Kiến Sâm bất lực thở dài, nhẹ nhàng xoay gương mặt cô :

“Là . Đừng giận nữa nhé?”

Cố Tiểu Khê trừng mắt:

“Cô đây cũng đúng ? Có chuyện gì cũng tìm ?”

Ngón tay khẽ vuốt dọc gò má cô, giọng trầm thấp nhưng kiên định:

“Anh từng để ý đến cô . Lúc nãy cho em ngoài cũng là để tránh phiền phức. Cô tùy hứng, điểm dừng, chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả. Tốt nhất em đừng tiếp xúc với cô .”

Cổ Tiểu Khê khẽ nheo mắt, giọng sắc lạnh:

“Cô gì mà đ.á.n.h giá như ?”

Anh siết cô lòng, ôm chặt như truyền cho cô cảm giác an :

“Ví dụ như hôm nay, nếu em ngoài, chỉ cần cô xảy chuyện, thể sẽ vu oan rằng em đẩy ngã cô .”

 

 

 

 

Loading...