Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-10-12 08:59:38
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong khi đó, Tất Văn Nguyệt chạy bưu điện, lóc gọi điện mách với Lục Kiến Nghiệp.

Giữa buổi trưa, tại nhà họ Lục ở Kinh Đô.

Ngụy Minh Anh đang mở gói hàng gửi từ Thanh Bắc thì thấy con trai xách túi từ lầu xuống.

“Mẹ, con Thanh Bắc đây.”

Bà khựng tay một chút: “Giờ luôn ?”

“Vâng. Văn Nguyệt với Hà Lâm mất vé tàu và hành lý, con qua xem .”

Ngụy Minh Anh thở dài, tiếp tục mở gói hàng. Sau khi sắp xếp xong, bà gọi:

“Trong phần đồ chị dâu cả gửi cho con, mang về phòng .”

“Thôi giữ lấy ạ,” Lục Kiến Nghiệp đáp qua loa.

Sắc mặt Ngụy Minh Anh tối sầm:

“Cái gì? Không xem trọng ?”

Vân Vũ

Anh giật : “Đâu , con chỉ đang vội thôi!”

“Cái gì là của con thì cứ nhận. Đừng để than là chị cho gì. Chị dâu con hai đứa cũng góp tiền, chị cảm kích nên chuẩn phần riêng cho các con. Con nhận, Văn Nguyệt mà thì suy diễn lung tung.”

“Con .” Anh đành nhận lấy túi vải và vải vóc, mang lên phòng.

Khi xuống , Ngụy Minh Anh nhắc tiếp:

“Hành lý mất , mang ít quần áo cho nó ? Định để đến Thanh Bắc mới mua hết đồ mới ?”

Anh nghẹn lời, lên lấy đồ. Quần áo của cô đều mang theo, chỉ thể chọn đại hai bộ.

Lần thứ ba xuống, lắc đầu ngán ngẩm:

“Tiền trợ cấp của con đều đưa cho Văn Nguyệt ? Không ghé nhà họ Hà một chuyến, đưa tiền cho Hà Lâm ? Định nuôi cả hai ?”

Anh hít sâu: “Con , con ngay đây.”

“Đi mau! Qua đó thì đừng quấy rầy chị. Hai đứa các con đúng là phiền c.h.ế.t !”

Bị ruột thẳng, trong lòng Lục Kiến Nghiệp dâng lên cảm giác khó chịu nhưng dám cãi, chỉ cúi đầu đáp:

“Con .”

Nói xong, xách túi nhanh khỏi nhà.

Ngụy Minh Anh thư của Cố Tiểu Khê thêm hai , ngắm nghía chiếc áo do cô tự tay may tặng, khóe miệng bất giác cong lên — vô cùng hài lòng.

Giống hệt như bà cụ Lục — Tiểu Khê đúng là cô con dâu mà Lục Kiến Sâm chọn !

Ngụy Minh Anh thu dọn hành lý, khẽ thở một nhẹ nhõm. Trước khi , cô còn xách theo một gói quà nhỏ, tìm chồng để tâm sự chuyện riêng.

Thành phố Thanh Bắc.

Ban đầu, Cố Tiểu Khê dự định buổi chiều sẽ đơn vị. quan sát một ca phẫu thuật quan trọng của viện trưởng Trần, cô quyết định ở Bệnh viện Quân y thêm nửa ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-77.html.]

Phần khâu vết thương cuối cùng trong ca mổ chính là do cô thực hiện. Khi kết thúc, viện trưởng Trần đường khâu mảnh mai mà chắc chắn bụng bệnh nhân, ánh mắt giấu sự tán thưởng.

“Tiểu Khê,” ông nghiêm túc , “ cháu đến, sẽ sắp xếp một bài kiểm tra y tá. Nếu cháu vượt qua, những lúc rảnh đến viện, cháu thể tạm thời tại phòng y tế của đơn vị.”

Cô bé tuy còn trẻ, học lâu, nhưng năng khiếu và sự tỉ mỉ khiến khác để mắt. Làm bác sĩ còn sớm, nhưng y tá thì dư sức .

Cố Tiểu Khê ông lòng giúp đỡ, liền ngoan ngoãn đáp:

“Dạ, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Viện trưởng Trần mỉm :

“Vậy mang theo hai cuốn sách về . Y tá chỉ chăm sóc bệnh nhân, mà còn hiểu cơ bản về các loại thuốc. Kiến thức quan trọng.”

“Dạ, cháu sẽ kỹ ạ.” Cô nghiêm túc gật đầu.

Khi rời khỏi bệnh viện, trong tay cô thêm vài cuốn sách y học cơ bản.

Lên xe trở về đơn vị, tâm trạng Cố Tiểu Khê nhẹ nhàng, yên . Người lái xe chính là Lục Kiến Sâm.

Xe chạy êm. Rảnh rỗi, cô mở sách viện trưởng cho . Với cô, nhớ kỹ — học một , nhớ thật lâu, để cần lật .

Lục Kiến Sâm liếc sang, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, đầu cúi, ánh hoàng hôn lướt qua khiến sống mũi cao và làn da trắng hồng của cô như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Anh liền chủ động giảm tốc độ, cố gắng lái thật định, sợ cô mất tập trung.

Hai gì, nhưng khí trong xe dịu dàng như mật ngọt tan chảy.

Không bao lâu , phát hiện cô nhanh. hề nghi ngờ — ánh mắt chăm chú quá giống mỗi khi việc nghiêm túc.

Khi cô gấp cuốn sách đầu tiên, nhẹ giọng nhắc:

“Nghỉ mắt một chút , cảnh bên ngoài, lát nữa tiếp cũng muộn.”

“Dạ.” — cô ngoan ngoãn lời.

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm rực cả bầu trời. Một màu cam hồng như tan khung cảnh mùa thu của thành phố Thanh Bắc.

Đang ngắm cảnh, ánh mắt cô bỗng một bóng đen phía rừng xa thu hút. Cô nheo mắt kỹ, lập tức nhận — đó là một con lợn rừng, đầu còn loang lổ vết m.á.u đỏ tươi, rõ ràng thương.

“Dừng xe một chút!” Cô bật thốt, “Em thấy một con lợn rừng ở !”

Lục Kiến Sâm ngẩn nhưng vẫn nhanh chóng tấp xe lề. Theo hướng tay cô chỉ, cũng thấy con vật.

“Em ở xe,” , giọng kiên quyết. “Anh xuống xem.”

“Em cũng !” — cô lập tức mở cửa, cam tâm .

giữ lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cho thương lượng:

“Nghe lời. Lợn rừng thương nguy hiểm. Để .”

“Vậy cẩn thận đấy.” Cô mím môi, đành gật đầu.

Tuy , khi xa, cô cũng lặng lẽ xuống xe, định theo hỗ trợ…

 

 

 

 

Loading...