Hai ngày , Cố Tiểu Khê gom góp đủ loại linh kiện cũ, mà lắp ráp thành công một chiếc xe đạp.
Tuy tất cả bộ phận đều là hàng tân trang, nhưng khi ráp xong, chiếc xe trông chẳng khác gì xe mới tinh.
Vì tự sử dụng, cô thanh ngang bằng thanh chéo, sửa chiều cao yên xe cho dáng, còn tỉ mỉ gắn thêm một chiếc giỏ sắt nhỏ ở phía .
Nhìn “đứa con tinh thần” của , cô vui mừng giấu nổi — thực dụng .
Sáng hôm , đang thong thả đạp xe đến bệnh viện quân đội, từ xa cô thấy Lục Kiến Lâm dẫn theo hai phụ nữ về phía .
Sắc mặt hai lấy gì thiện, ánh mắt cô cũng chẳng mấy hòa nhã.
Cố Tiểu Khê khẽ nhíu mày, còn đang thắc mắc thì Lục Kiến Lâm lên tiếng:
“Chị dâu, chị cũng đến bệnh viện ?”
Cô gật đầu: “Ừ, chị đang đường đến. Còn em?”
Lục Kiến Lâm vẻ bực, song vẫn :
“Chị dâu, để em giới thiệu. Đây là chị dâu hai của em — Tất Văn Nguyệt, sáng nay đến Thanh Bắc.”
Cậu chỉ về phía phụ nữ bên . Cô mặc chiếc váy caro đỏ, khoác thêm áo gió mỏng bên ngoài. Trời thì lạnh, mặt tái , nhưng ánh mắt Cố Tiểu Khê lạnh hơn cả gió đông.
Cố Tiểu Khê thoáng ngẩn — mới gặp đầu, tỏ thái độ như thế?
Dù , cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào cô.”
Tất Văn Nguyệt chỉ liếc qua, chẳng buồn đáp , sang hối thúc Lục Kiến Lâm:
“Đi lấy phiếu , chúng còn mua quần áo.”
Sắc mặt Lục Kiến Lâm mất tự nhiên, cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, sang với Cố Tiểu Khê:
“Chị dâu, đây là chị dâu hai và bạn chị , Hà Lâm. Trên chuyến tàu đến Thanh Bắc, họ kẻ trộm móc mất hết tiền, phiếu lương thực, cả hành lý cũng còn. Chị dâu còn phiếu vải nào ?”
Nếu Tất Văn Nguyệt cứ ép, lẽ chẳng mở miệng nhờ.
Huống hồ, tất cả phiếu vải còn đều đưa cho chị dâu .
Trong lòng Cố Tiểu Khê giúp, nhưng vì em chồng , cô đành mở túi, rút ba tấm phiếu vải đưa cho.
“Còn cần gì nữa ?”
“Không, em đưa phiếu lương thực cho họ ,” Lục Kiến Lâm đáp.
Hà Lâm bên cạnh tinh mắt, thấy trong tay Cố Tiểu Khê còn phiếu xà phòng liền chen :
“Phiếu xà phòng nữa.”
Cố Tiểu Khê liếc Lục Kiến Lâm, lặng lẽ lấy nốt hai tấm phiếu xà phòng đưa thêm.
Sau đó, cô lấy trong giỏ xe một gói bánh bao bọc kỹ:
“Đây là bữa sáng của em.”
Lục Kiến Lâm nhận lấy, cảm ơn khẽ:
“Em đưa họ mua đồ đây.”
“Chúng tối nay ở đây ?” – Hà Lâm lên tiếng, “Giấy giới thiệu mất , thể ở nhà khách. Hay đến ký túc xá bệnh viện xem thử, tiện thể nghỉ luôn?”
Câu khiến Tất Văn Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc chỗ ở, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
“Vậy xem thử .”
Cố Tiểu Khê xong, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ — ánh mắt hai rõ ràng đầy địch ý, mà giờ còn ở cùng ký túc xá với cô?
Không.
Cô đồng ý!
Cố Tiểu Khê phản ứng nhanh, nụ môi vẫn dịu dàng:
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-72.html.]
“Kiến Lâm, chị họ sẽ đến nên chuẩn bữa sáng. Hay là em đưa họ nhà hàng quốc doanh ăn , tiện thể mua luôn đồ dùng cần thiết. Ở Thanh Bắc, hàng đến muộn là hết đấy. Nếu họ định ở đây, chị sẽ dọn dẹp phòng, hết chăn ga gối đệm mới.”
Lục Kiến Lâm thì gật đầu:
“Vậy cũng .”
Tất Văn Nguyệt thấy cô năng nhẹ nhàng, chủ động dọn phòng giúp, thì trong lòng càng thêm tự phụ — dù cô cũng chẳng dùng đồ của khác.
“Vậy ăn ,” cô , giọng vẫn lạnh.
Tối qua cô và Hà Lâm đều ăn gì, bụng đói meo.
Khi ba họ rời , Cố Tiểu Khê lập tức về ký túc xá.
Cô bộ đồ dùng cá nhân, thu dọn kỹ càng, tất cả chăn gối cũng đổi sang đồ mới đem đồ cũ cất kho.
Cuối cùng, cô đóng cửa, rời khỏi ký túc xá — nơi đó từ nay còn chỗ cho cô ở nữa.
Tới bệnh viện, cô kể cho viện trưởng Trần rằng thể sẽ sớm đơn vị.
Viện trưởng Trần ngạc nhiên:
“Lục Kiến Sâm thành nhiệm vụ mà? Sao cháu về sớm thế? Ở đây chờ về chẳng tiện hơn ?”
Cố Tiểu Khê đắn đo một lát kể sơ qua chuyện Tất Văn Nguyệt ở ký túc xá.
Nghe xong, viện trưởng Trần liền :
“Sau cháu còn thường xuyên đến bệnh viện học hành. Ở mãi ký túc xá nhà khác cũng tiện. Khu nhà khách xa, cháu nghĩ tới chuyện thuê phòng ở trong thành phố ? Vừa gần bệnh viện, tự do hơn.”
Cố Tiểu Khê xong, ánh mắt sáng lên:
“Có thể thuê ạ? Nếu thì cháu chắc chắn thuê một căn!”
Cô thật sự một nơi thuộc về ở Thanh Bắc .
Viện trưởng Trần mỉm :
“Có chứ. Trưa nay hỏi giúp, chiều sẽ kết quả cho cháu.”
“Vậy phiền thầy ạ.”
“Không gì, giờ giảng cho cháu phần giải phẫu học nhé.”
Ông lấy mô hình cơ thể , giảng cặn kẽ.
Cô gái nhỏ học nhanh đến mức sách là thuộc, giờ chỉ cần thực hành nữa thôi.
Giảng chừng một tiếng, ông việc bận, để cô nghiên cứu mô hình.
Cố Tiểu Khê say mê học, đến khi tiếng gọi khẽ mới ngẩng lên:
“Chị dâu.”
Lục Kiến Lâm ở cửa, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Đến trưa ?” – cô hỏi – “Em đến đón chị ăn trưa ? Không ăn cùng chị dâu hai ?”
Lục Kiến Lâm gãi đầu:
“Chắc chị dâu hai nhà hàng ăn . Em... cũng ngờ họ đòi ở ký túc xá bệnh viện. Chị dâu, chị hai em tính tình dễ sống chung, là em đưa chị sang nhà khách ở tạm nhé?”
Giọng lộ rõ vẻ áy náy.
Bình thường, Tất Văn Nguyệt sẽ bao giờ chịu ở nơi chật chội như ký túc xá, nhưng trộm mất cả tiền, phiếu, hành lý — đành hạ tìm đến đây.
Lục Kiến Lâm cũng khó xử vô cùng: một bên là chị dâu cả hiền lành, một bên là chị dâu hai kiêu căng, mà nếu cả để hai sống chung, e rằng sẽ chuyện lớn...