Giữa khung cảnh hỗn loạn , cô bỗng trông thấy một thiếu niên lặng trong góc, tay trái giữ chặt cánh tay – m.á.u vẫn rỉ từng giọt.
“Cậu thương , nhờ bác sĩ?”
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Bác sĩ cứu nặng . Giờ chỉ thương nhẹ, ai rảnh để lo.”
Cố Tiểu Khê khẽ động lòng, giọng dịu hẳn:
“Lại đây, giúp xử lý vết thương.”
“Chị cũng là bác sĩ ?”
“Vừa đúng, .” – Cô mỉm , “ xử lý vết thương ngoài da thì .”
Một lát , cô xin phép y tá đưa phòng. Khi vén tay áo, cô sững – là vết d.a.o găm đ.â.m xuyên, sâu và dài gần hai chục phân.
Cô hỏi gì thêm, chỉ yên lặng sát trùng, khâu từng mũi. Đường kim của cô đều đặn, nhỏ nhắn, khâu xong gần như vết sẹo thẳng mảnh như sợi chỉ.
Thiếu niên , ánh mắt ngẩn ngơ:
“Đẹp thật…”
Cô nhạt: “Xong . Nhớ đừng để dính nước, gặp nguy hiểm thì báo công an, ?”
“Biết .”
Cô gật nhẹ, rời . bước cửa, một đàn ông giữ , trong tay ôm đứa bé gái tái mét, cứ ôm bụng rên đau.
“Bác sĩ, xin cô xem giúp con khi tan ca ?”
“Xin , bác sĩ, chỉ sơ cứu thôi. Bé ?”
“Cả nhà ăn giống , chỉ nó đau bụng thôi.”
Cô xuống, nhẹ giọng hỏi:
“Con vệ sinh ?”
Cô , xoa nhẹ bụng con bé – động tác dịu dàng như dỗ con.
Một lát , đứa nhỏ nhỏ giọng : “Ba ơi, con vệ sinh.”
Người cha bế con . Khi trở , sắc mặt con bé khá hơn.
Cố Tiểu Khê khẽ dặn:
“Anh nên cho bé ở quan sát thêm một lát. Có thể do lạnh bụng hoặc co thắt ruột, mấy hôm nay trời trở gió, nhớ mặc ấm cho con nhé.”
Người đàn ông liên tục cảm ơn, cô chỉ , rời .
Ngoài cổng bệnh viện, cô bắt gặp thiếu niên , đang dắt chiếc xe đạp cũ. Thấy cô, nhoẻn miệng :
“Chị về ? Có cần chở ?”
“Không cần , nhà gần đây thôi. Về sớm , kẻo nhà lo.”
“Dạ, tạm biệt chị.”
Cậu nhảy lên xe, biến mất trong sương đêm.
Cố Tiểu Khê ngoái theo, khẽ thở , về ký túc xá.
Ngày mai cô còn bưu điện gửi đồ, còn cả chuyện trồng cây nữa. Nghĩ , cô tắm rửa, chui chăn, ngủ sớm.
Vân Vũ
Sáng hôm , cô dậy sớm. Sương mù dày đặc, trời lạnh buốt. Không tiện trồng cây, cô liền tự bánh bột cao lương ăn sáng, chuẩn mấy gói bông để gửi.
Nhớ lời Kiến Sâm dặn, cô chia bông bốn phần, lấy thêm vải, cắt may áo gile bông. Cô khâu tay, nhưng khéo léo như thợ lành nghề – đầy hai mươi phút, áo thành hình, đường khâu ngay ngắn, viền áo phồng mềm, mắt.
Lúc Lục Kiến Lâm mang bữa sáng tới, kinh ngạc hai chiếc áo bông đặt ngay ngắn giường:
“Chị dâu tự may đấy ? Đẹp thật!”
“Ừ. Em ăn , trong nồi còn bánh bột cao lương, thích thì lấy nhé. À, em kích cỡ quần áo của và bà nội ?”
Cậu nghĩ một chút đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-66.html.]
“Bà nội gần bằng , còn lớn hơn chị nửa cỡ. Áo ông nội chắc to hơn nữa.”
“Được , cảm ơn em.”
Cô chọn vải màu xanh đậm, may thêm hai chiếc áo gile nam. Với bà cụ, cô may áo bông tay, còn chồng thì là áo khoác kiểu quân đội – dáng gọn, cổ thấp, thanh lịch ấm áp.
Tới khi xong, trời gần mười giờ. Cô cẩn thận gói từng phần, thêm vải và giấy vệ sinh mềm – thứ mà phụ nữ nào cũng cần.
“Xong , bưu điện với chị nhé.”
“Vâng!” – Kiến Lâm xắn tay áo, nhấc phăng cả bốn túi nặng trĩu.
Cô tròn mắt: “Em khỏe dữ ?”
Cậu hiền: “Còn nhẹ đấy chị dâu.”
Hai trong làn sương còn tan hết. Gửi xong hàng, Cố Tiểu Khê còn thêm một bức thư gửi cho nhà họ Lục.
Trên đường về, Kiến Lâm sang :
“Hôm nay trời , chắc chị dâu ngoài nữa chứ?”
Thực Cố Tiểu Khê cũng định ngoài một chuyến, nhưng sương mù dày đặc đến mức đưa tay thấy nổi đầu ngón, nên cô đành gật đầu thuận theo.
“Ừ, nữa . Hay là chị theo em tới bệnh viện luôn nhé?”
“Càng ! Mình ghé nhà ăn quốc doanh ăn trưa , ăn xong hẵng .”
“Được thôi!” — Cố Tiểu Khê vui vẻ đồng ý.
Giờ khách ở nhà ăn quốc doanh đông, thêm phần hai đến đúng lúc, nên khéo ăn món thịt kho tàu và sườn om mới mang . Lục Kiến Lâm chẳng chẳng rằng, gọi luôn hai phần mỗi món.
Cố Tiểu Khê , ngạc nhiên hỏi:
“Em gọi hai phần gì thế?”
Lục Kiến Lâm , lúm đồng tiền lộ rõ:
“Một phần ăn tại chỗ, một phần gói mang về. Lát nữa mua thêm ít rau xào, chị dâu khỏi nấu cơm buổi tối nữa.”
Nghe , Cố Tiểu Khê nhịn bật .
“Em chu đáo quá!”
Cậu em chồng , đáng yêu tinh ý — đến chuyện bữa tối của chị dâu cũng lo giúp.
Hai đang ăn ngon lành thì bên ngoài chợt vang lên tiếng kêu thất thanh:
“Bắt trộm! Bắt trộm!”
Cố Tiểu Khê lập tức đầu, thấy một gã đàn ông đang cầm ví nữ chạy như bay qua cửa nhà ăn.
Không kịp nghĩ ngợi, cô vung tay ném luôn đôi đũa trong tay.
“Véo!” — chiếc đũa phóng , cắm trúng bắp chân tên trộm. Gã đau điếng, loạng choạng ngã sấp xuống đất.
Chớp lấy cơ hội, Cố Tiểu Khê lao , nhanh gọn khóa c.h.ặ.t t.a.y , động tác dứt khoát chẳng khác gì dân đặc huấn.
Lục Kiến Lâm chạy theo , sững mất mấy giây. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Chị dâu ... lợi hại thật đấy!
Sau đó mới hồn, vội bước tới hỗ trợ trói chặt tên trộm .
Một phụ nữ trung niên hớt hải chạy đến, thở hổn hển run run nhận chiếc ví từ tay Cố Tiểu Khê, ngừng cảm ơn:
“Cảm ơn cô! Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Cố Tiểu Khê mỉm :
“Không gì . Tên trộm bắt, ai đó mau báo công an !”
Có lập tức chạy báo. Không lâu , công an tới, đưa tên trộm .