Cổ Tiểu Khê thấy chạy ngay tới, giọng dịu dàng:
“Em thấy tờ giấy chị để chứ? Ăn tối ?”
Lục Kiến Lâm bất đắc dĩ :
“Thấy . Chị trưa về bệnh viện, em còn cố nhịn để chờ chị ăn tối đây !”
Cổ Tiểu Khê khẽ áy náy:
“Sáng nay chị định ngoài, nhưng viện trưởng Trần gọi qua xem ca phẫu thuật đặc biệt, nên đến lúc xong thì muộn mất .”
Lục Kiến Lâm , khẽ nhướng mày:
“Chị định học y thật ?”
“Còn sớm, đến lúc đó tính. Viện trưởng Trần bảo trai em từng thương nhiều , khuyên chị nên học thêm ít kiến thức y khoa để phòng khi cần. Chị thấy cũng lý.”
Nghe đến đây, trái tim Lục Kiến Lâm mềm hẳn.
Chị dâu học y, chẳng vì khác — mà là vì trai .
Trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng… cảm động, ghen tị.
“Chị dâu, để em đưa chị về ký túc xá nhé. Phòng đơn, yên tĩnh lắm. Em tối ngủ ở phòng trực của bệnh viện là .”
“Vậy thì phiền em .” Cổ Tiểu Khê gật đầu, khách sáo.
Ký túc xá trong một con ngõ nhỏ phía bệnh viện, tòa nhà hai tầng cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Phòng của Lục Kiến Lâm ở tầng hai, góc cuối dãy.
Không gian nhỏ, chỉ một chiếc giường đơn trải ga mới, bàn việc, tủ quần áo, chậu rửa mặt cùng giá gỗ cũ.
Có lẽ vì mới chuyển đến, căn phòng vẫn giản dị, đồ đạc chẳng nhiều ngoài mấy thùng bưu kiện xếp ngay ngắn nơi góc tường.
Lục Kiến Lâm chỉ tay:
“Đây là đồ ông bà nội và ba gửi cho chị. Chị mở xem . Có một hộp gỗ đỏ là quà riêng của bà nội tặng chị.”
Cổ Tiểu Khê ngạc nhiên:
“Nhiều thế ?”
Lục Kiến Lâm , đưa thêm hai phong bì:
“Cái là quà mừng cưới của em, còn cái là của hai gửi cho hai .”
Cổ Tiểu Khê nhận lấy, nụ chân thành:
“Chị cảm ơn em.”
Từng món quà là từng tấm lòng. Ấm áp như một vòng tay, khiến tim cô cũng mềm .
“Người nhà cả, chị khách sáo gì. Em về bệnh viện đây, sáng mai mang đồ ăn sáng qua cho chị.”
Cổ Tiểu Khê định từ chối, nhưng nghĩ thôi:
“Được. Trưa em ăn ở căng-tin , tối về chị nấu cho món ngon.”
Lục Kiến Lâm tươi:
“Vâng!”
Tiễn em , Cổ Tiểu Khê xuống, từ tốn mở từng bưu kiện.
Không thể , nhà họ Lục chu đáo đến mức khiến nghẹn lời.
Từ quần áo, thực phẩm, đến vật dụng sinh hoạt — cái gì cũng đủ cả.
Khi mở chiếc hộp gỗ đỏ, cô sững .
Bên trong là một chiếc vòng ngọc lục bảo sáng trong, một củ nhân sâm chừng năm mươi năm tuổi, cùng một cuốn sổ tiết kiệm… dư tròn hai nghìn tệ.
Trong túi quà Lục Kiến Sâm gửi còn áo váy, kem tuyết hoa, xà phòng thơm, hoa, và thậm chí — hai gói b.ăn.g v.ệ si.nh nhập khẩu.
Dưới cùng là một sổ tiết kiệm khác, một nghìn tệ và vài phiếu tem.
Vân Vũ
Phong bì của Lục Kiến Lâm bốn trăm tệ cùng đủ loại phiếu,
còn phong bì của Lục Kiến Nghiệp cũng thế — bốn trăm tệ và vài tờ tem phiếu khác.
Cổ Tiểu Khê khẽ thở , lòng dâng tràn cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-62.html.]
Cô cẩn thận cất gọn từng món, khóa cửa, cầm đèn pin ngoài.
Đêm , cô đóng vai công nhân vệ sinh, lặng lẽ dọn sạch bãi rác lớn cổng bệnh viện.
Không ngoài dự đoán — cô nhận 2 điểm công đức cùng 2 cuộn giấy vệ sinh.
Hóa dọn rác trong thành phố cũng như dọn thùng rác tàu, đều phần thưởng.
Nghĩ , cô về phía nhà ăn quốc doanh, nơi ban ngày cô thấy một hố rác tràn nước.
Trời tối, hành động dễ hơn, chẳng lo ai phát hiện.
Sau một hồi dọn dẹp, cô nhận thêm 2 điểm công đức và 2 cuộn giấy vệ sinh nữa.
Nhìn đồng hồ, hơn mười giờ đêm. Cô tham thêm, về ngủ sớm.
Sáng hôm , Lục Kiến Lâm mang bữa sáng đến lúc bảy giờ, đôi câu vội .
Ăn xong, Cổ Tiểu Khê quyết định — mua vé tàu sớm nhất đến thành phố Đại Hưng.
Chỉ cách một trạm, hai tiếng là đến.
Trên tàu, cô tranh thủ dọn năm thùng rác, thu thêm 5 điểm công đức.
Xuống tàu, cô gần như reo lên — chỉ còn thiếu hai mươi điểm nữa là tròn một trăm!
Thành phố Đại Hưng nhỏ hơn Thanh Bắc, nhưng nhà máy than lớn.
Sau khi hỏi thăm, cô tìm đến khu tập thể công nhân, lặng lẽ kéo một bà thím vẻ hiền lành nhỏ:
“Dì ơi, cháu đổi bông lấy vé mua than ạ.”
Vừa , cô chìa nắm bông trắng mềm.
Bông là thứ khan hiếm, bà thím thiếu đủ thứ chỉ thừa vé than, liền vui vẻ đồng ý.
Thấy cô ngoan ngoãn, bà còn hào hứng:
“Nếu mua than tổ ong, dì thể giúp. Lò đốt cũng luôn.”
Mắt Cổ Tiểu Khê sáng rực:
“Thế thì quá! Cháu thể dùng bông hoặc vải đổi.”
“Được! Nửa tiếng nữa dì đem than và lò đến bức tường gạch cổng nhé.”
“Vâng ạ.”
Nửa tiếng , bà thím cùng một phụ nữ khác kéo hai xe than đến, còn đeo theo hai cái lò.
Thấy hàng hóa cô chuẩn đúng thỏa thuận, họ còn tặng thêm hai tấm vé than.
Giao dịch xong, họ vội , lát nữa lấy xe.
Cổ Tiểu Khê nhân lúc vắng , cất tất cả kho chứa đồ cũ, tiếp tục ghé hợp tác xã cung tiêu.
Cô mua nồi gang, nồi đất, chậu tráng men, bình nước, bát đũa, d.a.o bếp; mua thêm ít gạo, bột mì, dầu ăn, rau củ và nửa cân thịt ba chỉ.
Hai giờ chiều, cô lên tàu về Thanh Bắc, tranh thủ dọn rác thêm 3 điểm công đức.
Khi trở về ký túc xá, trời xế chiều.
Cô lấy từ kho trưng bày một chiếc bàn vuông nhỏ, bày gọn những món mới mua.
Một bếp than, vài viên than tổ ong, chiếc nồi đất sạch bong…
Cô nhóm lửa, rửa gạo, dùng thuật khống chế nhiệt độ để canh lửa thật chuẩn.
Cơm chín tới, mùi thơm lan tỏa.
Cổ Tiểu Khê lấy dao, thái miếng thịt ba chỉ mỏng đều, bỏ chảo.
Xèo xèo— tiếng mỡ sôi vàng óng, hương thơm lan khắp phòng.