“Chị dâu! Đừng xa quá, ban đêm nguy hiểm lắm!” – tiếng Tiểu Từ vọng .
“Yên tâm, chỉ xem phía chút thôi.” – Cố Tiểu Khê đáp, giọng rõ ràng, tiếp tục bước.
Ánh đèn pin quét qua mặt đường gồ ghề, đầy sỏi đá và bùn đất. Cô cúi , dọn những viên đá vụn sang bên lề.
Đi thêm vài mét, cô phát hiện phía một đoạn ngập nước. Nước phản chiếu ánh đèn thành vệt sáng lạnh lẽo.
Cố Tiểu Khê thầm nghĩ: Xe mà chạy qua đây, trượt bánh là tiêu.
Thế là cô vận “Thuật Làm Khô”.
Nước chỉ xao động … im lặng. Không hiệu quả.
Cô cau mày, đổi chiến thuật – “Thuật Đóng Băng.”
Từng lớp nước hóa băng, sáng lấp lánh như pha lê. Cô niệm “Thuật Tháo Dỡ”, phá vỡ băng thành từng mảnh dọn gọn sang bên.
Khi xong, cô phát hiện mặt đường vài hố nhỏ – đủ để khiến bánh xe sụp xuống.
Thế là cô thu đống đá vụn dọn, kho chứa đồ cũ, đổi thành đá nhỏ, lấp từng hố một.
Chưa đầy mười phút, con đường trở nên bằng phẳng, sạch sẽ như mới.
Một tiếng “ting” vang lên:
【Công đức +10】
Cố Tiểu Khê suýt bật . Thì việc cũng lãi to thế !
Cô chống nạnh con đường, lòng phơi phới: Nếu rảnh, chắc tu sửa đường thôi.
Quay , thấy Tiểu Từ vẫn đang loay hoay gầm xe, cô thêm một đoạn để kiểm tra.
Không gì nguy hiểm, cô liền về.
“Xe sửa xong ?” – cô hỏi.
“Gần xong chị dâu!” – Tiểu Từ vọng lên.
“Cứ từ từ, thấy phía .” – cô , giấu nhẹm chuyện “sửa đường”.
Đợi chán, cô loanh quanh. Bên đường đầy cành khô, lá rụng. Nghĩ tới mùa đông sắp tới, cô liền thu ít củi bỏ kho.
khi gian trưng bày hiện , chỉ … cây non.
Cố Tiểu Khê bốn lựa chọn, dở dở . “Thôi thì trồng đại .”
Cô rừng, tìm một đất mềm, dùng cành cây chọc lỗ, trồng từng cây xuống.
Không cuốc xẻng, cô chỉ dùng tay xới đất, bùn dính khắp .
Khi cây cuối cùng cắm xuống, hệ thống kêu:
【Công đức +1】
“Cái gì cũng thưởng hết ?” – cô lẩm bẩm, mắt sáng rực.
Thế là cô hăng hái tiếp, trồng thêm hàng chục cây non, mặc kệ sương đêm và bùn đất.
Đến khi tiếng Tiểu Từ gọi:
“Chị dâu ơi! Xe sửa xong ! Có thể tiếp !”
Cố Tiểu Khê vội phùi bùn, dùng Thuật Thanh Tẩy rửa sạch tay, chạy nhanh về xe.
Từ đó, hành trình trôi qua suôn sẻ hơn hẳn.
Chỉ ba dừng ngắn để dọn cây chắn, họ an tới thành phố Thanh Bắc.
Khi chiếc xe quân dụng dừng cổng Bệnh viện Quân khu Thanh Bắc, đồng hồ chỉ một giờ rưỡi sáng.
Không khí ban đêm nơi đây lạnh và nặng mùi t.h.u.ố.c sát trùng.
Tài xế Tiểu Từ nghiêng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-59.html.]
“Chị dâu, giờ khuya , bọn em cần cùng chị tìm ?”
Cố Tiểu Khê khẽ mỉm , lắc đầu:
“Không cần . Cảm ơn các nhiều nhé. hỏi thăm là , về cẩn thận!”
“Vậy chị dâu, tạm biệt nhé!” — Tiểu Từ vẫy tay chào, giọng đầy lễ phép.
“Ừ, tạm biệt!” — Cô cũng mỉm đáp .
Dù , Tiểu Từ vẫn rời ngay. Anh theo bóng cô gái nhỏ, chỉ đến khi thấy cô an bước khu chính của bệnh viện mới yên tâm đầu xe.
Ban đầu, Cố Tiểu Khê nghĩ giờ bệnh viện chắc vắng vẻ.
— trong đại sảnh sáng trưng ánh đèn, tấp nập, tiếng giày y tá xen lẫn âm thanh xe đẩy cấp cứu vang dồn dập.
Nghe loáng thoáng mấy câu trò chuyện, cô mới — xưởng dệt Thanh Bắc tối nay ngập nước, công nhân đang di dời hàng hóa thì một khu nhà xưởng bất ngờ sập xuống, khiến hàng chục thương. Phần lớn các ca nặng đều chuyển đến bệnh viện quân khu .
Cố Tiểu Khê lặng trong tiền sảnh, do dự nên gì — tìm y tá hỏi thăm Lục Kiến Lâm, tìm chỗ nghỉ tạm — thì một giọng trầm ấm vang lên lưng:
“Chị dâu?”
Cô giật .
Trước mặt cô là một đàn ông mặc áo blouse trắng, dáng cao gầy, ngũ quan vài phần giống Lục Kiến Sâm.
Cố Tiểu Khê chớp mắt: “Em là… Lục Kiến Lâm?”
Anh mỉm gật đầu:
“Phải. Từ 11 giờ đêm, cứ nửa tiếng em ngoài xem một . Cuối cùng cũng đợi chị .”
Giọng nhẹ mà ấm, khiến thấy yên tâm.
Vân Vũ
Cố Tiểu Khê áy náy :
“Đường thành phố tắc, nên chị đến muộn một chút. Làm phiền em .”
Lục Kiến Lâm lắc đầu:
“Không phiền ạ. Tối nay bệnh viện đông bệnh nhân lắm, em cũng đang hỗ trợ bên cấp cứu. Chị dâu nghỉ tạm ở phòng dành cho nhân viên nhé, sáng mai em đưa chị về ký túc xá.”
“Ừ, em bận thì cứ việc , chỉ cần chị phòng nào, chị tự .”
Thấy cô khách sáo quá, Lục Kiến Lâm chỉ , gọi một y tá đến dẫn đường cho cô.
Cố Tiểu Khê mệt rã rời, khách sáo nữa, theo y tá về khu nghỉ ngơi.
Trên đường, cô y tá cứ liếc cô mãi, nhỏ giọng hỏi:
“Chị là yêu của bác sĩ Lục ?”
Cố Tiểu Khê suýt sặc, vội xua tay:
“Không, ! là chị dâu của . Chồng là bộ đội, hôm nay tạm thời từ vùng thiên tai về, bảo đến nhờ Kiến Lâm giúp đỡ nghỉ tạm.”
Cô thể để hiểu lầm, càng gây phiền phức cho Lục Kiến Lâm.
Nghe , cô y tá liền thở phào, nở nụ dễ mến hơn hẳn:
“Phòng nghỉ chỉ một giường tạm thôi, nhưng chăn gối đủ cả. Khu rửa mặt ở cuối hành lang, nước nóng, còn nhà vệ sinh thì cùng hướng, đến cuối là thấy.”
“Được , cảm ơn cô nhiều nhé.”
“Không gì , chị nghỉ sớm . Bác sĩ Lục chắc đến sáng mới rảnh đó.”
“Không , cứu vẫn quan trọng hơn mà.”
Sau khi y tá , Cố Tiểu Khê liền phòng rửa mặt.
Từ gian hệ thống, cô lấy chậu và thùng, pha nước ấm tắm rửa sạch sẽ.