Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-10-10 12:39:34
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chiều muộn, ánh hoàng hôn trải dài triền núi, nhuộm vàng cả những mái lều ướt sũng.

Cố Tiểu Khê dựa lưng gốc cây, thở phào nhẹ nhõm thì hệ thống trong đầu đột ngột vang lên một tiếng “ting” giòn tan.

kịp tích đủ điểm — gian Hệ Thống Đổi Cũ Lấy Mới lập tức nâng cấp.

Thế nhưng, cấp bậc giao dịch của cô vẫn dừng ở “Người mới cấp 4”, danh hiệu nghề nghiệp vẫn là “Chuyên gia Thanh Lọc Rác – một ”.

Khác biệt duy nhất chính là… kho kỹ năng.

Trên giao diện ảo, một quyển sách nhỏ ánh vàng chậm rãi hiện . Trang sách mở , từng dòng chữ phát sáng lượt hiện lên —

Thuật Quan Trắc, Thuật Thiêu Đốt, Thuật Lôi Bạo, Thuật Nén Không Gian...

Cố Tiểu Khê há hốc miệng.

Những kỹ năng đó thôi thấy mạnh đến mức nghịch thiên, nhưng con bên cạnh, cô suýt ngất.

— Thuật Quan Trắc: cần 50 điểm công đức.

— Thuật Lôi Bạo: cần 100 điểm.

— Thuật Nén Không Gian: tận 500 điểm!

“Cái là khuyên bỏ cuộc, cố tình kích m.á.u cày điểm đây trời…” – cô lầm bầm.

kịp tính toán, bộ chữ trang sách bỗng mờ , ánh vàng tan rã thành từng tia sáng hóa thành một quyển sách đen kịt.

Ngay đó, giọng lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu cô:

[Cảnh báo! Không gian đồng hành của hệ thống xuất hiện một chủ nhân tạm thời, mang ác niệm cực lớn đối với ký chủ.

Hiện tại kích hoạt chế độ Tranh Đoạt Lãnh Địa.

Trong vòng bảy ngày, ký chủ lĩnh ngộ Thuật Lôi Bạo, nếu … sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!]

Cố Tiểu Khê c.h.ế.t sững.

— “Chủ nhân tạm thời”?

— “Ác niệm cực lớn”?

— “Tranh đoạt lãnh địa” là cái quái gì?

Cô còn hiểu chuyện gì thì trái tim đập thình thịch loạn nhịp.

Một cảm giác bất an như thứ gì đó đang rình rập ngay bên tai.

Vô thức, cô rút miếng tử ngọc cổ .

Từng đường vân tím vốn tỏa ánh sáng dịu giờ đây xám mờ, Thiên Bình Xứng mặt ngọc cũng còn phát sáng nữa.

Cả viên ngọc như đang hấp hối.

“Không gian đồng hành…” – Cô lẩm bẩm. – “Đồng hành, nghĩa là còn một gian khác… tồn tại song song?”

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ táo bạo:

Miếng ngọc là Lục Kiến Sâm đưa cho . Vậy… ?

Cô lập tức ngẩng lên, về phía đàn ông đang trò chuyện cùng trưởng thôn.

Như linh cảm, Lục Kiến Sâm đầu . Chỉ một ánh mắt của thôi, cô thấy lòng kéo về thực tại.

Anh vài câu ngắn với trưởng thôn bước nhanh đến.

“Em thấy khỏe ?” – Giọng trầm ấm mà dịu dàng.

Cố Tiểu Khê kéo chỗ vắng, lấy miếng ngọc , giọng thấp thoáng run:

Vân Vũ

“Miếng ngọc sáng lắm… giờ bỗng nhiên tối . Anh xem, nó còn phủ bởi một lớp khí xám…”

Lục Kiến Sâm cúi đầu , ánh mắt chợt tối sầm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-57.html.]

Anh nhận gì đó .

“Anh ,” – cô ngập ngừng – “Miếng ngọc vốn là một đôi ?”

Lục Kiến Sâm im lặng mấy giây, cuối cùng gật đầu:

“Phải. Ông ngoại để hai miếng — gọi là Tử Mẫu Ngọc. Một cho , một cho sẽ trở thành vợ trong tương lai. … miếng của trộm mất trong nhiệm vụ .”

“Bị… trộm ư?” – cô sững sờ.

Anh khẽ gật đầu, giọng trầm:

“Ông ngoại từng , hai miếng ngọc nếu hai tâm ý tương thông cùng đeo, sẽ cảm nhận sinh khí của đối phương…”

Câu khiến tim Cố Tiểu Khê thắt .

Cô đột nhiên hiểu :

Không gian đồng hành – chính là miếng ngọc còn !

Và nếu đang giữ nó là “chủ nhân tạm thời mang ác niệm lớn”, thì — cô thật sự đang đe dọa.

Lục Kiến Sâm vẫn đang , giọng ấm áp, nhưng cô gần như chẳng thấy gì nữa.

Từng câu chữ của hệ thống vẫn vang vọng trong đầu như hồi chuông báo tử.

[Nếu lĩnh ngộ Thuật Lôi Bạo trong bảy ngày – ký chủ sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.]

Cố Tiểu Khê siết chặt miếng ngọc trong tay. Không, cô thể c.h.ế.t. Cô còn sống — để tìm kẻ đang nắm giữ miếng ngọc .

“Tiểu Khê?” – giọng kéo cô về thực tại.

Cô mím môi, định kể cho tất cả về hệ thống, về những điểm công đức, về mối nguy đang tới gần…

khi mở miệng — âm thanh nào phát !

Cổ họng như siết chặt, ngay cả cử động tay cô cũng thể .

Cố Tiểu Khê hoảng hốt , đôi mắt rưng rưng cầu cứu.

Lục Kiến Sâm càng lúc càng thấy bất an.

Ánh sáng quanh cô gái nhỏ mờ dần, làn da nhợt nhạt như đang mất sức sống. Anh chuyện gì xảy , chỉ cảm nhận rõ rệt một nguồn lực lạ đang vây quanh cô.

Không kịp nghĩ thêm, vội :

“Anh đưa em về ngay!”

Vừa dứt lời, Cố Tiểu Khê bỗng ho khan một tiếng — như thể luồng khí ép thoát — cô thể !

“Không cần… Anh còn nhiệm vụ mà. Em về .”

Giọng cô yếu ớt nhưng ánh mắt kiên định.

trở về. Cô cần tự thành nhiệm vụ bảy ngày.

Lục Kiến Sâm cô, ánh mắt dày đặc lo lắng. Anh hiểu, nếu cô quyết, thì dù trói cũng giữ nổi.

“Anh hỏi xem xe nào về quân khu. Nếu , em cùng họ, sẽ yên tâm hơn.”

Cô gật đầu.

Một lát , , mang theo tin :

“Tối nay xe của Công xã Hồng Tâm đến Thanh Bắc, em theo đó về . Đến nơi, tìm Kiến Lâm – bác sĩ điều từ Kinh Đô sang. Ở ký túc xá bệnh viện vài ngày, đợi thành nhiệm vụ đón em.”

từ chối, nhưng thấy vẻ mặt căng thẳng dịu dàng, lòng cô mềm nhũn.

“Được.”

 

 

 

 

Loading...