Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-10-10 12:39:18
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường đến huyện An Thủy khó vô cùng. Xe chạy nửa tiếng thì dừng, xuống lội bộ.

Lý Quế Phân khỏe mạnh, chẳng chẳng rằng xách luôn thùng cháo của Cổ Tiểu Khê, còn nhanh.

Cổ Tiểu Khê bật , vội vàng rảo bước đuổi theo.

Khi đến khu lều cứu trợ, trời sẩm tối. Người thương xếp hàng dài, nhân viên y tế ai cũng tất bật.

Viện trưởng Trần — phụ trách đợt cứu trợ — đang định hướng dẫn nhóm vợ lính thì sững : giữa đống băng gạc lộn xộn, một cô gái trẻ cầm thuốc, khéo léo xử lý vết thương cho một thương ở chân.

Ông ngạc nhiên:

“Cô từng học y ?”

Cổ Tiểu Khê băng bó đáp khẽ:

“Từ nhỏ sức khỏe em yếu, suốt ngày bệnh viện. Lâu dần quen tay, học chút ít thôi ạ.”

Viện trưởng Trần cô, nên thương nên phục. thấy cô đấy, ông chẳng gì thêm, chỉ lặng lẽ phân công những khác.

Lý Quế Phân và Phùng Hà y học, nhưng cũng nhanh chóng giúp chuyển nước, giữ bệnh nhân, lau rửa đồ đạc.

Còn Cổ Tiểu Khê — càng càng quen tay.

Khi chai dung dịch khử trùng hết, cô thò tay túi, lấy lọ cồn i-ốt mà cô “tình cờ” mang theo, tiếp tục.

Mười phút, cô xử lý xong ba ca.

Mỗi động tay, kỹ thuật trôi chảy hơn.

Đến bệnh nhân thứ sáu, Viện trưởng Trần phía theo dõi hồi lâu, âm thầm kinh ngạc: “Tay nghề cô nhóc còn chắc hơn mấy y tá mới của nữa!”

Đến ca thứ mười, Cổ Tiểu Khê mới thẳng , xoa eo mỏi.

Phùng Hà khen:

“Tiểu Khê, em một lèo mười đó, giỏi thật!”

Cổ Tiểu Khê khiêm tốn:

“Em xử lý mấy ca nhẹ thôi, vất vả .”

Lúc , một bà thím đang chờ khâu vết thương tiến , ngại ngùng :

“Con gái , con khâu cho bác ? Bác thấy con nhanh mà nhẹ tay, chắc khâu cũng đau .”

Cổ Tiểu Khê sững, khâu ...

đúng lúc , một bảng kỹ năng màu vàng hiện lên mắt:

[Kỹ năng 1: Khâu Vết Thương Cấp Một – 1 điểm công đức]

[Kỹ năng 2: Khâu Vết Thương Giảm Đau Cấp Hai – 2 điểm công đức]

Cô khẽ — điểm công đức tăng thêm năm. Không do dự, cô chọn kỹ năng cấp hai.

Rồi bắt đầu khâu.

Ban đầu, cô chậm rãi, cẩn thận từng đường. trong mắt ngoài, động tác nhanh, nhẹ, khéo như đang khâu vải lụa.

Đường kim đều tăm tắp, sạch sẽ đến mức khiến y tá bên cạnh ngẩn ngơ.

Bà thím khâu xong tươi rói:

“Ôi giời, đúng là bàn tay vàng! Con gái , con khâu còn hơn bác thợ may trong chợ !”

Thế là tin lan , ai cũng tìm “cô bác sĩ nhỏ” Tiểu Khê.

kéo đến hết đến khác, khâu liền tay đến tận hơn mười giờ đêm mới nghỉ.

Cổ Tiểu Khê xoa cổ, thở một dài.

Lý Quế Phân đưa cho cô một cái bánh bao nóng hổi, hạ giọng nhỏ:

“Em mang cháo đến đúng ? Bọn chị chia cho mấy cụ già và bọn nhỏ thương . Cái bánh bao giữ cho em, ăn cho ấm bụng.”

Cổ Tiểu Khê ngẩng đầu, giọng dịu :

“Còn thì , ăn ạ?”

“Ăn một cái .” – Lý Quế Phân mỉm , đôi mắt ẩn chút mệt mỏi.

Phùng Hà lúc cũng bước tới, tay là bát sữa mạch còn bốc nghi ngút:

“Chị ở khu gần hồ chứa, nhiều nhà lũ cuốn sạch .”

Lý Quế Phân khẽ thở dài, ánh mắt đượm buồn:

“Không chỉ … còn nước cuốn , đến giờ vẫn tìm thấy. Người đưa đến đây hầu hết là nhà sập đè, hoặc thương trong dòng nước.”

Cổ Tiểu Khê lặng lẽ ăn bánh bao, cổ họng nghèn nghẹn.

Thời đại nghèo, giờ còn thêm thiên tai, lòng càng thêm cơ cực.

Cô chỉ mong mưa sớm ngừng, còn sống yên mà thở.

Ăn xong, cô mở giao diện cửa hàng kỹ năng, phát hiện điểm công đức tăng lên mười hai.

Không chút do dự, cô học ngay “Khâu vết thương cấp một”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-41.html.]

Cấp một tuy đơn giản, nhưng thao tác gọn gàng, nhanh hơn hẳn cấp hai.

Tuy nhiên, cấp hai tác dụng giảm đau — điều mà bệnh nhân nào cũng mong .

Đang suy nghĩ, bảng kỹ năng bỗng nhảy thêm dòng mới:

[Kỹ năng 1: Khâu Hoàn Mỹ (tiêu hao 5 điểm công đức)]

[Kỹ năng 2: Khâu Tinh Vi Đặc Biệt (tiêu hao 5 điểm công đức)]

Cổ Tiểu Khê khựng .

Mười điểm công đức đổi lấy hai kỹ năng thấy “hút máu”.

nghĩ đến cảnh những thương la liệt ngoài , cô vẫn c.ắ.n răng học cả hai.

Vừa định giữ một điểm, thì giao diện xuất hiện dòng mới tinh:

[Kỹ năng 3: Tháo Chỉ Không Đau (cần 1 điểm công đức)]

Cổ Tiểu Khê: “…”

Vân Vũ

Đây rõ ràng là cái cửa hàng moi tiền công đức của cô!

cô vẫn thở dài, nhắm mắt bấm “xác nhận”.

Đến lúc mở mắt , tài khoản công đức trống trơn.

Phùng Hà thấy cô im lặng, mắt khép hờ, bèn hỏi nhỏ:

“Tiểu Khê, mệt ?”

Cổ Tiểu Khê uống cạn bát sữa, gật đầu:

“Cũng mệt. Giờ bình thường em ngủ .”

Phùng Hà hiền:

“Cũng thôi. tối nay chắc khó ngủ lắm, nạn nhiều quá, sắp xếp cả đêm.”

Một cô vợ lính ngoài lều xen :

thấy của bệnh viện quân đội đến . Có họ ở đây, chắc chúng cũng sắp nghỉ.”

Mọi đều thở phào — dù mệt, nhưng ai cũng thấy nhẹ nhõm.

Họ chỉ là những phụ giúp tạm thời, cứu chừng nào chừng đó.

Giờ chuyên gia đến, tất nhiên họ nên lui .

Ngay lúc , một đàn ông đeo kính bước .

Anh trông chừng hơn ba mươi, áo mưa còn ướt sũng, giọng gấp gáp:

“Xin phiền các cô nấu giúp chút đồ ăn ? Bên chúng là bệnh viện quân đội, nhận lệnh lên đường, đến giờ vẫn ai ăn gì cả.”

Cổ Tiểu Khê: “…”

Phùng Hà: “…”

Cô vợ lính ngoài lều: “…”

Không khí trong lều im phăng phắc.

Lý Quế Phân – vốn tính ngay thẳng – nhíu mày luôn:

“Các đói thì qua chỗ hậu cần của bệnh viện mà xin. Chúng ở đây cứu từ sáng tới giờ, đến giờ còn kịp ăn đấy!”

Câu như tạt thẳng nước lạnh mặt đàn ông .

Anh thoáng lúng túng, sắc mặt đỏ lên.

Khi ánh mắt lướt qua Cổ Tiểu Khê, ánh dừng .

ánh đèn dầu mờ, mái tóc rối nhẹ, đôi mắt trong mà kiên định.

Anh ngẩn một thoáng, gượng:

“Xin , hiểu nhầm. Các cô là y tá chứ vợ lính. Vậy nhờ mấy chị nhà bếp giúp.”

Cổ Tiểu Khê: “…”

Phùng Hà: “…”

Lý Quế Phân: “…”

Ba liếc , đều chung một suy nghĩ — chắc vấn đề về mắt.

lúc khí còn đang ngượng ngùng, bên ngoài vang lên tiếng gọi gấp gáp:

“Lý Minh! Anh ở đây ? thấy doanh trưởng Lục, thấy ?”

Cổ Tiểu Khê khựng :

Doanh trưởng Lục…?

 

 

 

 

Loading...