Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-10-10 12:39:09
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô còn đang nghĩ ngợi, thấy Tiêu Diệp ôm một đứa bé đỏ hỏn chạy ngoài, chạy gào:

“Tiền kiếm , dựa mà cô hưởng hết? Nếu cô đưa đây, chúng sẽ mang đứa nhỏ ! Dù gì nó cũng là cốt nhục duy nhất của !”

Nghe thế, phản ứng đầu tiên của Cố Tiểu Khê là lập tức tránh xa — nhất đừng dính dáng loại chuyện thị phi .

kịp mấy bước, Phùng Hà kéo cô , thì thầm đầy hứng thú:

“Sợ gì chứ? Bọn họ sắp đuổi khỏi quân khu ! Em cứ ở , tận mắt họ cuốn xéo khỏi đây mới hả !”

Cố Tiểu Khê gượng , thầm nghĩ: Cái Tiêu Diệp , đến cũng gây họa, chẳng khác gì con ch.ó dại.

Chưa kịp dứt suy nghĩ, cô thấy hai phụ nữ — Tiêu Diệp và vợ của doanh trưởng Tiêu, còn đang quấn khăn cữ — lao , giằng co kịch liệt.

Tiêu Lâm từ trong nhà vội vã chạy can ngăn, Đinh Lan Di cũng hoảng hốt ôm lấy đứa bé, sợ hãi đến mức run rẩy.

Trong lúc hỗn loạn, chiếc khăn quấn quanh đứa nhỏ tuột xuống, mấy tranh giành giẫm , khiến đứa bé sợ hãi thét lên, giọng non nớt yếu ớt đến nhói lòng.

Vốn dĩ can dự, nhưng cảnh , Cố Tiểu Khê nhịn cất tiếng:

“Đứa nhỏ còn nhỏ thế , đừng thương!”

Lời , Tiêu Diệp càng thêm điên tiết. Cô vẫn đang vùng vẫy, nhưng vẫn phắt gào:

“Bớt giả nhân giả nghĩa ! Nó con cô mà lo!”

Cố Tiểu Khê cứng họng — đúng là hại vì lo chuyện thiên hạ!

Lý Quế Phân nắm tay cô, khẽ :

“Chị gọi vợ chính ủy tới! Dù cũng thể để một đứa bé đối xử tàn nhẫn như thế.”

Cố Tiểu Khê gật đầu, định quan sát.

Nào ngờ, Tiêu Diệp chị dâu cào rách mặt, điên tiết ném thẳng đứa bé , lao nhà lục lọi đồ đạc.

May mà Đinh Lan Di nhanh mắt, vội lao tới đỡ lấy, ôm chặt đứa bé trong lòng, nước mắt giàn giụa.

Vợ doanh trưởng Tiêu dường như cũng chẳng thèm để ý tới con , chỉ cắm đầu đuổi theo Tiêu Diệp để đ.á.n.h tiếp.

Tiêu Lâm thì mặt trắng bệch, chẳng dám can ai, chỉ ngẩn .

Cố Tiểu Khê thấy Đinh Lan Di đỏ cả mắt, liền bước tới, giọng dịu :

“Đưa đứa bé đến phòng y tế ngay , nó còn nhỏ thế , sợ hãi quá sẽ chịu nổi .”

Đinh Lan Di chỉ kịp gật đầu lia lịa, bế đứa bé chạy vội , chẳng còn tâm trí mà để ý đến chị gái nữa.

Cố Tiểu Khê thấy Tiêu Lâm c.h.ế.t trân , liền nhíu mày, giọng lạnh :

“Phụ nữ đ.á.n.h , can cũng thôi, giờ ngay cả chuyện sống c.h.ế.t của cháu ruột mà cũng mặc kệ ?”

Câu như một gáo nước lạnh dội thẳng đầu Tiêu Lâm. Anh giật bừng tỉnh, vội vàng đón lấy đứa trẻ từ tay Đinh Lan Di, cuống quýt chạy thẳng về phía bệnh viện.

Trong nhà vẫn còn tiếng thút thít, tiếng hốt hoảng. Cố Tiểu Khê chẳng để tâm. Cô khom , nhặt tấm khăn quấn rơi đất, phủi qua loa bụi bẩn.

lúc , chính ủy cùng vợ ông và một nhóm khác cũng tới, khí lập tức trở nên rối loạn.

Cố Tiểu Khê mấy hứng thú với chuyện thị phi của khác, cô lặng lẽ rời khỏi đám đông, theo hướng phòng y tế mà .

Khi ngang qua góc tường vắng vẻ, cô do dự, tiện tay ném tấm khăn quấn cũ kho đồ tạp vật, đổi sang một chiếc sạch hơn, đó nhanh chân đuổi theo để đắp cho đứa bé.

Lúc bác sĩ kiểm tra, Đinh Lan Di cúi đầu, giọng run run:

“Xin ... cảm ơn cô.”

Cố Tiểu Khê chỉ khẽ lắc đầu:

“Không .”

Vân Vũ

Chuyện nhà khác, cô thật sự chẳng xen thêm.

Đợi bác sĩ kiểm tra xong, kết luận đứa bé chỉ bầm do véo mạnh, cần theo dõi thêm, cô liền lặng lẽ về .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-33.html.]

rõ là ai tay, nhưng tay với một đứa nhỏ như — quả thật quá độc ác!

Trên đường về, trong đầu bỗng vang lên âm thanh quen thuộc — thông báo của hệ thống.

Cô nhận thêm một điểm công đức, mà trong “cửa hàng kỹ năng” xuất hiện hai lựa chọn mới:

Cửa hàng kỹ năng sơ cấp

[Kỹ năng 1: Thuật Tẩy Rửa (tiêu hao 1 điểm công đức).]

[Kỹ năng 2: Thuật Hong Khô (tiêu hao 1 điểm công đức).]

Cố Tiểu Khê con “2” chớp nháy bên cạnh thanh công đức, chút do dự, học luôn cả hai kỹ năng.

nghĩ xem nên tìm thứ gì để thử nghiệm, thì phía vang lên một giọng nam trầm thấp, dịu dàng như gió xuân:

“Tiểu Khê!”

Cô dừng , đầu.

Dưới ánh nắng chiều vàng nhạt, Lục Kiến Sâm đang sải bước về phía cô, dáng cao lớn, vai áo vắt nhẹ gió. Trong mắt ánh lên thứ gì đó sâu ấm.

“Anh về ?” – giọng cô mềm , ánh mắt cũng dịu .

Lục Kiến Sâm gật đầu:

“Vừa đoàn trưởng gọi lên văn phòng, việc gấp.”

Cố Tiểu Khê hỏi thêm, chỉ kể ngắn gọn chuyện nhà họ Tiêu.

Nghe xong, Lục Kiến Sâm trầm mặc một lát, giọng trầm khàn hơn thường ngày:

“Tiểu Khê, vụ nhiệm vụ của doanh trưởng Tiêu gây nhiều rắc rối. Nếu mai ở nhà, nghĩa là điều công tác ngắn ngày. em yên tâm — sẽ .”

Cô ngẩng lên , trong mắt thoáng hiện chút lo lắng:

“Có nguy hiểm ?”

Anh khẽ đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mi mắt cô, ngón tay lành lạnh mang theo ấm dịu dàng:

“Anh sẽ để gặp chuyện gì .”

Cố Tiểu Khê khẽ gật, giọng mềm như gió:

“Dạ, em tin .”

Không thể ngăn cản, cô chỉ thể tin tưởng. Tin rằng đàn ông — dù gió táp mưa sa — cũng sẽ trở về bên cô, nguyên vẹn như lúc .

Hai sánh vai trở về. Khi ngang qua nhà họ Tiêu, cả hai đều im lặng, hề dừng hóng chuyện.

Về đến nhà, Lục Kiến Sâm xắn tay áo, thẳng bếp nhóm lửa nấu cơm.

Còn Cố Tiểu Khê thì thử kỹ năng mới, nhưng tìm mãi chẳng thấy gì bẩn để rửa.

Thế là cô giếng nước trong sân, khẽ hít một , vận dụng “Thuật Quét Dọn Rác” và “Phân Giải Tạp Chất”.

Ngay tức khắc, lớp rong rêu và cặn bẩn quanh thành giếng biến mất sạch sẽ.

Cô vui mừng, thử thêm “Thuật Tẩy Rửa” để lau sạch khu vực xung quanh, dùng “Thuật Hong Khô”.

Chỉ trong chớp mắt, mặt sân khô ráo, sáng bóng, còn chút ẩm thấp nào.

Ánh nắng chiếu lên nền gạch sạch bóng, phản chiếu nụ rạng rỡ của cô.

Cố Tiểu Khê thầm nghĩ, nếu cứ tiếp tục việc , cô sẽ tích nhiều công đức hơn, học thêm nhiều kỹ năng hữu ích nữa!

Lát , Lục Kiến Sâm từ bếp bước , thấy cả sân sạch tinh như mới, khóe môi khẽ cong lên.

 

 

 

 

 

Loading...