Lục Kiến Sâm khẽ bật . Anh đôi mắt cô — đôi mắt sáng như chứa cả bầu trời . Trong đáy mắt ánh lên một tia dịu dàng, giống như sóng nước khẽ gợn:
“Tốt, từ giờ em chỉ cần mỗi ngày là đủ .”
Chỉ cần cô cảm thấy là nhất, thì cô sẽ bao giờ đàn ông nào khác.
Cố Tiểu Khê bật , cúi đầu né ánh quá đỗi dịu dàng .
Sau khi ăn xong, Lục Kiến Sâm để cô rời khỏi vòng tay mà bế cô luôn lên đùi. Anh lấy giấy bút bàn, dọn tài liệu, bắt đầu tên từng trong đội cứu viện.
Cố Tiểu Khê tò mò nét bút mạnh mẽ của :
“Anh tên ai thế?”
Anh nghiêng đầu, hôn khẽ lên má cô như một thói quen:
“Ngày mai dẫn đội đến Tây Lĩnh. Tổng cộng mười sáu .”
“Em cũng tính trong đó ?” Cố Tiểu Khê tròn mắt hỏi.
“Tính,” đáp ngắn gọn, tay vẫn ngừng. “Ngoài hai chúng , còn mười bốn nữa.”
Cố Tiểu Khê trầm ngâm một lát, đôi mắt sáng lên như nhớ điều gì:
“Anh dẫn theo Lộ Hướng Tiền !”
Lục Kiến Sâm bất ngờ, tay khựng :
“Sao nghĩ đến ?”
Cô nhóc , ngay cả tên trai ruột còn nhắc, mà nhớ tới Lộ Hướng Tiền đầu tiên.
Cố Tiểu Khê nghiêm túc phân tích:
“Anh Tây Lĩnh đang bão tuyết đúng ? Trong các binh sĩ của , Lộ Hướng Tiền là trượt tuyết giỏi nhất, thủ nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, đầu óc sáng suốt. Nếu là nhiệm vụ cứu hộ trong bão tuyết thì là lựa chọn phù hợp nhất!”
Lục Kiến Sâm khẽ bật , ánh mắt lộ rõ sự tán thưởng:
Vân Vũ
“Em cũng lý. Vậy thêm danh sách.”
Anh tên Lộ Hướng Tiền lên tờ giấy.
Thấy đến tên thứ mười ba, Cố Tiểu Khê nghiêng đầu, nhẹ giọng :
“Anh dẫn theo Lục Kiến Lâm ? Cậu là quân y mà. Cứu hộ trong điều kiện khắc nghiệt, thêm một bác sĩ thì vẫn hơn chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-129.html.]
Lục Kiến Sâm đưa tay xoa đầu cô, giọng ôn hòa nhưng dứt khoát:
“Nó vẫn về đơn vị, sáng mai kịp . Với , cứu hộ trong bão tuyết khác hẳn điều kiện bình thường. Quan trọng nhất là tốc độ tìm kiếm sống sót, đào bới và vận chuyển thương binh. Người tham gia thể lực thật .”
Cố Tiểu Khê khẽ gật đầu, chợt hiểu :
“À… vì thể lực của Lục Kiến Lâm còn yếu hơn lính chuyên nghiệp!”
Lục Kiến Sâm bật , giọng bất đắc dĩ:
“Cũng đến mức yếu, nhưng đúng là so với lính thì còn kém một chút.”
Quan trọng hơn, mấy ngày gần đây chỉ cần nghĩ đến Lục Kiến Nghiệp và Lục Kiến Lâm là thấy bực . Lục Kiến Nghiệp thì cần , còn Lục Kiến Lâm… Trời thì rét căm căm, mà còn để vợ một ngoài tìm , thế chẳng lo lắng gì cả — điều đủ chứng tỏ thằng nhóc vẫn còn quá non nớt, tư duy xử lý tình huống .
Đội của chỉ cần những thể thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, mà còn là những thể bảo vệ an tuyệt đối cho cô nhóc nhà — bất cứ lúc nào, ở bất kỳ nơi . Với , nhiệm vụ và an của cô quan trọng như , thể sự sơ suất nào xảy .
Lúc , Lục Kiến Lâm vẫn rằng trai âm thầm chê bai trong lòng. Tối muộn, còn của Tất Văn Nguyệt phiền, khiến tâm trạng chẳng dễ chịu gì.
Thì , cả ngày hôm nay Tất Văn Nguyệt vì lạnh mà sốt cao, còn trong nhà thì hết sạch t.h.u.ố.c hạ sốt. Nếu Cố Tiểu Khê chuyện , chắc chắn sẽ hả hê mà một câu:
“Cho sốt ! Sốt c.h.ế.t luôn càng !”
Thậm chí trong lòng cô còn sốt đến mức lú luôn cho bõ ghét.
Sau khi xác nhận xong danh sách xuất phát, Lục Kiến Sâm nhanh chóng lệnh thông báo để chuẩn . Sau đó, nắm tay cô vợ nhỏ của trở về khu gia đình.
Vừa về đến nhà, Cố Tiểu Khê liền bật “chế độ đầu bếp” cấp tốc, gần như lôi hết bộ nguyên liệu dự trữ để nấu nướng. Chỉ một lát, bàn bếp chất đầy những món ăn nóng hổi, đủ loại phong phú. Trời lạnh, đồ ăn thể bảo quản lâu, cũng tiện mang theo khi ngoài, vì cô nấu nhiều.
Lục Kiến Sâm chẳng gì, chỉ lặng lẽ bên cạnh giúp cô rửa rau, xắt thịt, nhóm bếp. Trong lòng hiểu rõ, khí hậu ở nơi nhiệm vụ khá khắc nghiệt, nên mang theo nhiều đồ ăn cũng là một cách bảo vệ vợ nhỏ của . Không chỉ , còn chuẩn thêm t.h.u.ố.c Đông y và một ấm sắc t.h.u.ố.c — thứ mà cô sẽ cần khi thời tiết trở lạnh.
Trực thăng quân đội thể chở quá nhiều đồ, nên hầu như mang gì cho bản , chỉ ưu tiên chăn và đồ cho cô. Thấy nghĩ cho như thế, Cố Tiểu Khê cảm động, lập tức tự nhủ bản giữ gìn sức khỏe thật , tuyệt đối để cảm lạnh — cô trở thành gánh nặng cho .
Thậm chí, trong lúc rảnh rỗi, cô còn gom bông gòn may tạm một chiếc túi ngủ ấm áp. Khi giục tắm nước nóng, cô tranh thủ lúc ở trong phòng, bí mật dùng kỹ năng “Thay Đổi Chất Liệu” biến chiếc áo khoác lông vũ mặc hôm nay thành một cái áo mới tinh, đổi luôn cả màu sắc. Nếu ai hỏi, cô sẽ ung dung trả lời:
“Làm áo mới. Áo cũ dính vết đạn, may mắn, nên bỏ thôi!”
Lục Kiến Sâm vốn chẳng mấy bận tâm đến chuyện quần áo, chỉ nghĩ rằng, khi bước nhiệm vụ, yêu thương, cưng chiều vợ nhỏ thật nhiều.