Lời đề nghị tùy tiện. Trên đường đến đây, ông báo cáo về chuyện cô gái nhỏ cứu sống chiến sĩ Lý Khôn — một mà họ gần như xác định hy sinh. Bất kể trình độ y thuật , chỉ riêng việc cô chịu buông tay bệnh nhân, kiên trì giữ một sinh mạng từ ranh giới sinh tử, lên trái tim kiên cường và bản lĩnh phi thường của cô.
Lục Kiến Sâm siết nhẹ tay đùi, lòng thoáng ngập ngừng. Tây Lĩnh mùa lạnh khủng khiếp, địa hình phức tạp, nguy hiểm rình rập khắp nơi. Anh hề để cô đặt chân tới đó.
Thế nhưng… khi lời từ chối sắp bật , hình ảnh cô gái nhỏ mặc áo dày, lao tới ôm giữa bão tuyết trắng xóa như một mũi tên nhọn, ánh mắt ướt đẫm nước mắt vì lo sợ cho … hiện lên trong đầu rõ mồn một.
Cô lo cho đến mức màng nguy hiểm — thì , chi bằng để cô cùng.
Anh trầm giọng , dứt khoát:
“Để bàn bạc với cô một chút.”
Sư trưởng Đường khẽ gật đầu, giọng dịu xuống:
“Đến lúc đó, cô sẽ với tư cách bác sĩ thuộc bệnh viện quân y. Cậu cũng tiện chăm sóc cô hơn. Hai chuẩn , sáng mai sẽ trực thăng đưa các đến Tây Lĩnh.”
Lục Kiến Sâm khẽ siết tay thành nắm đấm, đáy mắt thoáng hiện lên tia nghiêm nghị. Nếu điều động trực thăng quân sự, thì tình hình bên Tây Lĩnh chắc chắn cực kỳ căng thẳng.
Sau khi các lãnh đạo căn dặn thêm vài điều quan trọng, phép rời .
Vừa bước khỏi văn phòng, một chiến sĩ trẻ vội vàng chạy tới, giọng phần phấn khích:
“Phó đoàn Lục! Chị dâu đang đợi trong văn phòng, đợi lâu lắm ạ!”
Lục Kiến Sâm thoáng sững , lập tức đổi hướng, bước nhanh về phía phòng việc của .
Vừa mở cửa, cảnh tượng bên trong khiến trái tim mềm nhũn . Cô gái nhỏ của đang yên tĩnh ghế, mái tóc mềm rủ xuống bên má, trong tay cầm một cuốn sách, dáng vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ đang chờ chủ về.
Khoảnh khắc , bao nhiêu áp lực và căng thẳng nơi chiến trường như xoa dịu.
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút mong ngóng:
“Anh về !”
Lục Kiến Sâm khép cửa, từng bước tiến gần, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương mà lời nào tả xiết:
“Không bảo em ngoan ngoãn ở nhà ? Bên ngoài lạnh lắm.”
Cố Tiểu Khê khẽ chu môi, cầm giỏ thức ăn đặt cạnh lò than lên, đưa cho :
“Anh ăn tối đúng ? Em sợ về nên mang qua đây.”
Lục Kiến Sâm cúi xuống, nâng cằm cô, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng ấm áp.
“Tối nay về,” khẽ, giọng pha chút do dự, “nhưng… ngày mai nhiệm vụ mới. Em cùng ?”
Cố Tiểu Khê ngẩn , đôi mắt mở to:
“Em… cũng thể ? Đi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-128.html.]
Anh trả lời ngay mà bế cô đặt lên bàn việc, cúi xuống hôn cô thật lâu như khắc sâu hình ảnh tim . Sau đó, mới chậm rãi kể cho cô về nhiệm vụ hỗ trợ khẩn cấp ở Tây Lĩnh.
Vừa xong, ánh mắt Cố Tiểu Khê lập tức sáng rực lên, hề chút sợ hãi nào, mà là háo hức và phấn khích:
“Đi chứ! Sao !”
Vân Vũ
Chỉ cần bên cạnh, dù phía là tuyết dày bão tuyết mịt mù, cô cũng thấy sợ.
Lục Kiến Sâm bất đắc dĩ xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đang phấn khởi của Cố Tiểu Khê, ánh mắt cưng chiều bất lực:
“Vậy tối nay chúng chuẩn một chút nhé, sáng mai sớm.”
Cố Tiểu Khê gật đầu rối rít, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mong đợi:
“Ừm! Anh ăn xong thì về. À, gọi cả chiến sĩ ngoài ăn cùng ! Em mang nhiều lắm. Cái chậu than cũng là em cố tình mang cho đấy!”
Lục Kiến Sâm mím môi, đáy mắt hiện rõ sự ấm áp. Anh dậy, bước ngoài gọi lính trẻ giúp cô mang chậu than .
Cậu chiến sĩ lệnh thì lập tức chạy đến, nhưng nào dám ở quấy rầy “Lục Diêm Vương” và chị dâu nhà ! Cậu nhanh tay lấy một chiếc bánh bao, một hộp sốt gà cay, lí nhí cảm ơn chạy biến mất như một cơn gió, dám nán một giây nào.
Cố Tiểu Khê theo, bật khúc khích. Hộp sốt gà cay đó vốn là cô định đưa cho , nhưng sợ tự mang đến sẽ ngại ngùng, nên mới đợi Lục Kiến Sâm về lấy .
Lục Kiến Sâm trở bàn, kéo ngăn tủ, lấy một cuốn album ảnh cũ, đặt tay cô khi xuống ăn cơm.
Cố Tiểu Khê mở album , từng tấm ảnh hiện mắt — những bức ảnh ghi khoảnh khắc mặc quân phục, huấn luyện, chiến đấu, và cả những bức hình đời thường bình dị. Trong lòng cô, một cảm xúc dâng lên mãnh liệt.
Cô tưởng tượng… nếu hai cùng già , cùng cạnh lò sưởi, mở cuốn album xem từng bức ảnh, lẽ sẽ . Cô bao giờ rõ ràng như lúc — rằng cô cùng hết cuộc đời .
Lục Kiến Sâm thấy cô im lặng ảnh, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy:
“Đẹp lắm đúng ?”
Cố Tiểu Khê ngẩng đầu lên, mím môi , đôi mắt long lanh:
“Ừm. Em trong ảnh trông thật!”
Lục Kiến Sâm nhướn mày, gật đầu chắc nịch, như thể đây là điều thể bàn cãi:
“ , vợ là nhất!”
Cô chống cằm, chăm chú như thể khắc từng đường nét của lòng:
“Anh ngoài đời còn trai hơn trong ảnh nữa!”