Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:35:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tim Cố Tiểu Khê như ai bóp nghẹt. Hơi lạnh tràn phổi, khiến cô thở . Cô run rẩy nắm lấy tay chiến sĩ:

“Ở ? Dẫn !”

“Phía bắc! dẫn chị !” – Anh vội , chạy dẫn đường.

Cố Tiểu Khê lao theo, tim đập loạn. Càng , tuyết càng dày, gió càng mạnh, quất rát da mặt. Cô trượt tuyết nhanh hơn cả bộ, nên chiến sĩ gọi lớn:

“Chị dâu, thẳng hướng bắc, thấy cái cây cổ thụ lớn thì rẽ ! Mọi tập trung ở đó!”

“Cảm ơn!” – Cố Tiểu Khê gật đầu, chần chừ thêm giây nào, nghiêng trượt .

Gió rít bên tai, tuyết quất mặt buốt đến tê liệt, nhưng cô vẫn trượt, càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, qua làn sương mờ, cô thấy phía xa bóng đang cật lực đào bới giữa đống tuyết khổng lồ. Tiếng xẻng, tiếng gọi vang vọng khắp nơi.

Một bóng dáng quen thuộc chạy — La Dương.

“Tiểu Khê! Sao em tới đây?!” – Giọng nghẹn , kinh ngạc xót xa.

Cố Tiểu Khê dừng hỏi ngay, để kịp thở:

“Đã tìm thấy Lục Kiến Sâm ?”

La Dương c.ắ.n môi, lắc đầu:

“Chưa… Bọn lật tung cả đống đổ nát, nhưng vẫn thấy .”

Cố Tiểu Khê lặng . Tuyết bay tạt mặt cô, hòa cùng nước mắt, lạnh buốt.

Cô siết chặt hai tay, quanh một lượt, giọng khàn khàn:

“Còn ai… ngoài … còn ai vùi lấp nữa ?”

La Dương đến đây, đôi mắt vốn bình tĩnh của đột nhiên hoe đỏ. Giọng khàn khàn như gió tuyết cắt ngang:

“Là… Lý Khôn. Cậu …”

Nghe thấy cái tên , tim Cố Tiểu Khê đột nhiên thắt , linh cảm chẳng lành ập đến. Cô bước lên một bước, giọng gấp gáp:

“Người ?!”

La Dương nuốt khan, ánh mắt nặng trĩu về phía một chiếc lều bạt dựng tạm cách đó xa. Giọng run nhẹ:

“Ở trong đó.”

Không kịp thêm, Cố Tiểu Khê khẽ hít sâu một , mũi chân động, hình cô trượt như một vệt sáng, để phía những vệt tuyết tung trắng xóa.

Chỉ trong chớp mắt, cô đến lều. Màn bạt gió thổi phần phật, luồng lạnh bên trong phả lạnh buốt như dao. Ngay khi vén tấm bạt lên, hình ảnh mắt khiến cô khựng thanh niên mặt đất, phủ một lớp băng tuyết mỏng, gương mặt tái nhợt, môi tím bầm, thở mờ nhạt đến mức tưởng chừng tắt.

Máu trong Cố Tiểu Khê như đông . Cô quỳ xuống, đôi bàn tay lạnh cóng run rẩy áp lên mũi , dò tìm chút ấm mong manh.

Vân Vũ

Không thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-123.html.]

Một thoáng bi thương lướt qua mắt cô, nhưng ngay khi rụt tay về, cô bỗng cảm nhận một tia sinh khí yếu ớt, mơ hồ như ánh nến sắp tắt.

Động tác của cô dừng , gần như theo bản năng, cô đặt bàn tay lên n.g.ự.c Lý Khôn, nhắm mắt, vận dụng Thuật Tụ Nhiệt.

Luồng nhiệt trong lòng bàn tay cô truyền , từng đợt khí ấm tràn cơ thể thanh niên đang lạnh ngắt. Cô ép lồng n.g.ự.c nhịp nhàng, mỗi nhịp đều chứa đựng quyết tâm để buông tay.

La Dương bên cạnh, định bước lên khuyên can, nhưng khi thấy gương mặt nghiêm nghị của Cố Tiểu Khê, đành nén . Cô cúi thật thấp, ghé sát tai xuống n.g.ự.c Lý Khôn, như đang lắng điều gì đó.

— một giây , ánh mắt cô sáng lên, đôi môi khẽ run:

“Cậu … còn cứu !”

Chỉ bốn chữ, nhưng khiến La Dương giật , run lên. Cố Tiểu Khê để phí thêm giây nào, tiếp tục ép tim, hô hấp nhân tạo, từng động tác dứt khoát và thuần thục.

La Dương lập tức lao tới hỗ trợ, cùng cô phiên ép ngực, hô hấp. Tuyết lạnh vẫn rơi lác đác ngoài , nhưng bên trong chiếc lều nhỏ, thở khẩn trương và nhiệt huyết của họ sưởi ấm cả gian.

Rồi đột nhiên, một tiếng ho khan vang lên — yếu ớt nhưng rõ ràng. Lý Khôn khẽ giật , hàng mi run rẩy mở .

La Dương sững sờ một giây, vội vàng cúi xuống, run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh buốt của . Giọng vỡ òa, nghẹn ngào như :

“Lý Khôn c.h.ế.t! Cậu c.h.ế.t!”

Anh ngẩng đầu hét to ngoài, tiếng hô vang vọng khắp doanh trại:

“Lý Khôn còn sống! Mau đến đây, còn sống !”

Những chiến sĩ đang tản tìm kiếm quanh đó thấy, liền đồng loạt chạy về phía . Ai nấy đều mừng rỡ như tiếp thêm sinh khí giữa bão tuyết khắc nghiệt.

Cố Tiểu Khê thở hắt một , mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mái, nhưng cô dừng . Cô mở túi t.h.u.ố.c mang theo, nhanh chóng lấy một chai dịch truyền và kim tiêm.

Do giá treo, chai nước biển đành để khác cầm giúp. La Dương lập tức hiệu cho hai binh sĩ giữ chai, trong khi tự đỡ đầu Lý Khôn, giúp cố định cánh tay cho cô truyền dịch.

Sau đó, vội bảo dựng thêm một chiếc lều chắc chắn hơn, nhẹ nhàng di chuyển Lý Khôn bên trong.

Thể trạng Lý Khôn vốn , sưởi ấm và cấp cứu kịp thời, nên chừng hai mươi phút , bắt đầu mở mắt. Hơi thở dần định, môi bớt tím, gương mặt cũng khôi phục chút hồng hào.

Thấy tỉnh , La Dương thở phào, nụ mệt mỏi hiện lên nơi khóe môi. ánh mắt vẫn còn vương nỗi lo lắng thể giấu.

Lý Khôn mất một lúc mới lấy trí nhớ. Vừa mở mắt, bật dậy, giọng khàn đặc vì khát và mệt:

“Chị dâu… Phó đoàn Lục… tuyết vùi !”

Câu như tiếng sét giữa trời quang, khiến tất cả những mặt trong lều đều sững . Cố Tiểu Khê và các binh sĩ cùng sang :

“Thật ? Anh ?”

 

 

 

 

 

Loading...