Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:35:18
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đây, mỗi đứa một đôi. Đi thôi, dì dạy cho hai con cách trượt.”

“Yeahhh!” – Thiết Đản hét lớn, nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Chị Quế Phân con vui như tết, trong lòng cũng mềm , bất giác mỉm .

Ra đến đường lớn, Cố Tiểu Khê chỉ cho hai đứa nhỏ cách , cách giữ thăng bằng, tập phản xạ ngã cho an . Ban đầu cả hai cứ ngã liên tục, dính đầy tuyết trắng, nhưng tới nửa giờ , thể trượt vài mét liền.

Thiết Đản đặc biệt hiếu động, lướt như con nhỏ, trượt hét vang, khiến tuyết văng tung toé.

“Chị Quế Phân, chị thử ? Vui lắm đó!” – Cố Tiểu Khê , mời mọc.

“Thôi thôi, chị mà ngã thì chỉ bẹp dí đó thôi.” – Quế Phân xua tay, nhưng vẫn tò mò đặt thử một chân lên ván. Ai ngờ mới nhấc chân thứ hai thì trượt ngã cái “bụp”, suýt ngửa .

Hai đứa nhỏ khanh khách. Cố Tiểu Khê cũng bật theo, nhanh tay đỡ chị dậy.

“Thấy , dì mà. Trượt tuyết dễ , bí quyết.”

Không khí rộn ràng, ấm áp giữa buổi sáng tuyết phủ trắng xóa.

Cả ba dì cháu chơi đùa tới mức quên cả thời gian. Tiếng vang vọng khắp khu tập thể quân khu, khiến ai ngang cũng ngoái .

Người lớn thì chỉ mỉm , lắc đầu cảm thán: “Con gái Cố gia đúng là lanh lợi.”

Còn bọn trẻ con trong khu thì chịu nổi nữa – từng đứa từng đứa ùa , vây quanh Thiết Đản và Chấn Chấn.

“Cho bọn tớ chơi với! Cho bọn tớ trượt cùng nha!”

Chẳng mấy chốc, một bầy nhóc con tụ tập thành cả đám, hò reo chen lấn.

Vương Chấn Chấn gãi đầu, ngượng nghịu:

“Cái là dì Tiểu Khê cho bọn tớ... Nếu các chơi thì ván trượt .”

Thế là cả đám đồng loạt sang Cố Tiểu Khê bằng ánh mắt cầu khẩn.

Cô bật , giơ tay:

“Được , ! Ai thì đây, dì dạy cho cách ván trượt.”

Cả sân trống ngay lập tức náo nhiệt như một buổi hội nhỏ. Mấy đứa lớn khéo tay thì cưa gỗ, đục lỗ; đứa nhỏ hơn thì nhặt dây, lau ván; còn Cố Tiểu Khê mẫu hướng dẫn, quên nhắc:

“Nhớ nè, khi trượt chen lấn, đẩy . Té thì lăn sang bên để tránh va chạm, hiểu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-118.html.]

“Rõ!” – cả đám đồng thanh đáp, giọng lanh lảnh vang cả khu.

Một buổi sáng thôi mà sân khu tập thể rộn ràng hẳn lên, tuyết văng trắng xóa, tiếng đan xen khắp nơi.

Đến trưa, từ xa, khắp con đường đầy những bóng nhỏ lướt ván trượt gỗ. Dưới nắng nhàn nhạt, từng khuôn mặt đỏ hây hây, ánh mắt lấp lánh vui sướng.

Cố Tiểu Khê, giữa vòng vây của lũ trẻ, tươi như nắng sớm – cô thật sự trở thành “chị đại” của đám nhóc trong quân khu, chúng quý mến chẳng khác nào thần tượng.

Thế nhưng, bên cửa sổ tầng hai của dãy nhà đối diện, một ánh mắt lạnh lẽo đang xuống. Lưu Mỹ Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, móng tay bấm sâu lòng bàn tay, giận đến mức sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù trong lòng sôi trào lửa giận, bật vài câu cho hả , nhưng xung quanh là một bầy trẻ con đang ríu rít chơi trượt tuyết, đứa nào đứa nấy nghịch ngợm miệng lanh như chanh. Cô , chỉ cần hé môi cãi thôi, kiểu gì cũng sẽ cả đám nhỏ đồng loạt phản công. Nghĩ đến cảnh bao vây, cô đành nghiến răng nuốt giận, cố nén xuống cơn tức nghẹn trong cổ.

Trong khi đó, những phụ trong khu gia đình quân đội càng Cố Tiểu Khê bằng ánh mắt cảm phục. Không chỉ chơi đùa cùng bọn trẻ, cô còn nhắc nhở từng đứa tuân thủ quy tắc an , dạy chúng đẩy , leo lên dốc quá cao. Thậm chí cô còn tự tay giúp mấy đứa nhỏ chỉnh ván trượt, vá dây đai đứt. Cô gái nhỏ nhà họ Lục, khéo tay chu đáo, khiến ai nấy đều nảy lòng thương mến.

Đến bữa trưa, trong khu nhà đều mang đồ sang tặng cô. Người dúi cho mấy củ cà rốt tươi, biếu vài cây cải xanh hái. Cứ thế, chỉ trong một buổi, Cố Tiểu Khê nhận cả một đồng thực phẩm — chẳng khác gì chợ về.

Lúc , ở doanh trại quân đội, Lục Kiến Sâm tin tức về “chiến công lẫy lừng” của vợ nhỏ thì bật . Binh sĩ trong đơn vị kể , giọng đầy hứng khởi: “Chị dâu của thật là lợi hại! Trẻ con trong khu ai cũng lời chị răm rắp!”

Lục Kiến Sâm mà lòng tự hào lo. Anh lo cô ở ngoài lạnh, sợ gió tuyết thổi khiến cô cảm. xen lẫn giữa lo lắng, là một niềm kiêu hãnh dâng tràn. Vợ — đúng là tầm thường chút nào.

Nghĩ đến cô, bỗng thấy lòng ngứa ngáy. Thế là suốt buổi chiều, Lục Kiến Sâm việc nhanh đến mức đồng đội tròn mắt. Đến gần năm giờ, rốt cuộc cũng về sớm, kịp khi trời đổ tuyết lớn.

Bên khu gia đình quân đội, Cố Tiểu Khê đang bận rộn trong bếp, khói nghi ngút. Hôm nay cô vui lắm — chỉ vì chơi trượt tuyết sảng khoái, mà còn vì buổi trưa nhặt một cái túi rơi. Nhờ đó, cô cộng thêm năm điểm công đức.

kỳ lạ là , cửa hàng kỹ năng trừ điểm như khi. Cô liếc bảng công đức, thấy điểm dừng ở con ba mươi lăm — chẳng thông báo nào về kỹ năng mới. Một sự im lặng đáng ngờ.

Cố Tiểu Khê đang chau mày nghĩ ngợi, thì tiếng cửa mở đ.á.n.h “két” một cái. Cô ngẩng lên — Lục Kiến Sâm về.

Vân Vũ

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi dày đặc, từng bông trắng xóa bay theo gió, đọng vai áo xanh đậm của . Anh bước , phủi nhẹ lớp tuyết .

“Tuyết ở Thanh Bắc năm nay rơi dày thế ?” — cô khẽ lẩm bẩm, mắt dõi theo dáng cao lớn, lạnh lẽo mà vững chãi giữa khung cửa.

Lục Kiến Sâm cô, giọng trầm thấp ấm áp:

“Tối nay thể còn tuyết lớn hơn. Nhiệt độ hạ nhanh lắm, em chơi bên ngoài cả ngày , mau tắm nước nóng . Để nấu cơm.”

 

 

 

 

 

Loading...