Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-10-18 17:35:17
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ông cụ Tề khẽ gật đầu, vẫn hiền:

“Làm quân nhân là đấy. Nhìn trời thế , e là tuyết sắp rơi nữa , cháu mau về kẻo lo.”

“Vâng ạ!” Cố Tiểu Khê đáp rõ ràng.

Ông cụ trong lấy một túi đựng năm miếng đậu phụ do chính tay ông hôm qua, đưa cho cô:

“Đây là đậu phụ mới . Còn giá đỗ với đậu hũ chiên, cháu ?”

Hai mắt Cố Tiểu Khê sáng rực như lấp lánh: “Có chứ ạ! Hôm nay đúng là đến đúng lúc quá!”

Ông cụ Tề hào sảng, chẳng tiếc gì, lấy luôn cho cô một mảng lớn giá đỗ cùng một túi đậu hũ chiên đầy ắp. Thấy cô thích chiếc cốc pha lê bàn, ông còn tặng luôn cho cô mang về.

Hai ông cháu trò chuyện, sưởi ấm bên bếp lửa. Đợi cô ăn xong củ khoai lang nướng, ông cụ mới dậy xua tay:

“Thôi, mau về cháu. Trời lạnh thế , tuyết mà rơi là rơi ngay đấy.”

“Dạ, cháu về đây ạ. Ông cũng trong sưởi cho ấm nhé!”

Cố Tiểu Khê vẫy tay chào ông, xách đồ lên mang ván trượt , nhanh nhẹn lướt nền tuyết trắng.

Rời khỏi trạm thu mua phế liệu, cô thấy tuyết phủ kín mái nhà, trắng xóa một màu. Cô vòng một chuyến, tiện tay quét sạch tuyết đọng mái nhà của ông cụ Tề và cả chiếc lều cô từng dựng tạm, đó mới chống gậy tiếp tục trượt về.

Trên đường trở , từ xa cô bỗng trông thấy một mảng xanh nổi bật nền tuyết trắng. Cô khựng lập tức chuyển hướng đến gần.

Thì đó là một túi thư màu xanh của bưu tá, loại thường buộc xe đạp.

Cô nhặt túi lên kiểm tra, thấy bên trong một xấp thư dày cùng mấy bức điện báo. Trong đó bảy tám lá thư gửi đến đơn vị quân đội — và bất ngờ hơn cả, là một bức thư từ ba cô gửi đến từ Thành phố Hoài.

sững, tim khẽ run lên.

Chuyện … cũng quá trùng hợp !

quanh nhưng thấy bóng dáng ai, bèn cầm túi thư, trượt thẳng về khu nhà gia đình quân nhân. Cô cũng lười vòng lên đơn vị để giao tận tay lãnh đạo nên trực tiếp đưa túi thư cho chiến sĩ đang gác cổng, tiện thể rõ bên trong thư của .

Chiến sĩ gác cổng sững vài giây, bật một tiếng kinh ngạc:

“Chị… chị dâu, chuyện trùng hợp thật đấy!”

Cố Tiểu Khê gật đầu nghiêm túc:

. Nếu hôm nay ngang qua, chắc bỏ lỡ thư nhà gửi . Không là xui may nữa đây!”

Chiến sĩ bật ha hả: “Tất nhiên là may ! Còn gì nữa!”

“Vậy túi thư nhờ giao nhé, về đây.”

“Rõ! Đảm bảo thành nhiệm vụ!”

Chiến sĩ lập tức gọi đến ca để mang thư giao.

Cố Tiểu Khê trượt về nhà, lòng nóng như lửa đốt, mở bức thư của ba ngay. Vừa trải tờ giấy , sống mũi cô cay cay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-117.html.]

Chưa một chữ nào, cảm giác nhớ nhà dâng lên nghẹn ngào.

“Con gái yêu quý, khi con nhận thư chắc vẫn khỏe mạnh. Chúng nhận thư và bưu kiện con gửi, thứ ở nhà đều …”

Cô hít sâu, tiếp từng dòng chữ quen thuộc của ba . đến cuối, cô nhận trong thư hề nhắc gì đến chuyện ba sẽ đến Thanh Bắc.

Nghĩ kỹ , cô mới nhận đây là bức thư khi họ nhận thư gần đây nhất của cô. Trong thư chỉ về việc cô gặp bác Hách, và còn nhắn rằng ông ngoại xuất viện, hiện đang ở cùng ba , dặn cô đừng lo lắng.

Cô cẩn thận gấp bức thư , lòng trào dâng cảm xúc khó tả. là thư từ truyền thống… chậm hơn cô tưởng nhiều.

Cố Tiểu Khê gấp lá thư , ngón tay khẽ vuốt phẳng từng nếp gấp, cẩn thận đặt nó trở trong phong bì. Cô yên một lát, ánh mắt còn vương nét trầm tư. Vừa định tháo chiếc mũ rơm đầu xuống thì bên ngoài vang lên giọng quen thuộc, lanh lảnh mà thiết của chị Lý Quế Phân:

“Tiểu Khê, em ở nhà đó?”

Cố Tiểu Khê lập tức dậy, đẩy cửa bước . Ngoài sân, Quế Phân đang dắt theo hai đứa nhỏ – thằng Thiết Đản nghịch ngợm và Vương Chấn Chấn lanh lợi – cả ba đều đỏ bừng má vì gió lạnh.

“Chị Quế Phân, mau , ngoài trời lạnh lắm.”

“Không , , bọn trẻ cứ đòi tới chơi với em.”

Chưa kịp để thêm câu nào, Thiết Đản hớn hở reo lên, đôi mắt sáng long lanh:

“Dì Tiểu Khê, dì bay hả? Con thấy dì bay trời đó nha!”

Vân Vũ

Cố Tiểu Khê khựng một chút, nhịn bật .

“Con mà bay chứ, chắc con nhầm . Dì chỉ trượt tuyết thôi.”

Nói xong, cô xoay lấy chiếc ván trượt tuyết đang dựng gọn bên tường, đưa cho bọn trẻ xem.

“Đây nè, cái dùng để trượt tuyết. Hôm qua dì thử thôi, chứ bay thì !”

Hai đôi mắt nhỏ sáng rực. Thiết Đản lập tức cúi xuống sờ thử mặt ván, miệng trầm trồ:

“Wow! Nhẵn như gương luôn!”

Vương Chấn Chấn cũng kìm , dì với vẻ ngưỡng mộ:

“Dì Tiểu Khê, dì dạy bọn con trượt tuyết ? Con thấy dì ngầu lắm! Ba con đó là... oai phong lẫm liệt!”

Nghe , Cố Tiểu Khê bật thành tiếng. Đôi má cô ửng hồng lên trong làn gió lạnh.

“Được thôi! hai đứa còn nhỏ, dùng loại của lớn. Dì cho các con riêng mới . Đợi chút nhé!”

nhanh nhẹn chạy phòng, ôm mấy tấm gỗ nhẵn, dụng cụ thủ công sẵn sàng. Chị Quế Phân vốn rành mấy chuyện , chỉ bên cạnh xem, ngạc nhiên thán phục.

Cố Tiểu Khê thuần thục – từng nhát cưa, từng mũi đinh đều gọn ghẽ, dứt khoát. Chẳng bao lâu, hai đôi ván trượt nhỏ xinh đời. Cô lau tay, đưa cho hai nhóc, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.

 

 

 

 

 

Loading...