Thập Niên 70: Trọng Sinh Được Quan Quân Mạnh Nhất Sủng Thê Như Mạng - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:36:45
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chú Từ cũng gật đầu:

“Nếu tuyết dày phong tỏa đường núi thì bọn cũng nghỉ thôi. Giờ muộn , cháu mau về .”

“Vâng, cháu về .” Cô phủi tuyết tay, chuẩn rời thì bỗng thấy một bóng quen thuộc xuất hiện ở cổng trạm thu mua.

Là Lục Kiến Sâm.

Cô lập tức chạy tới: “Anh tới đây?”

Anh khẽ cong môi, giọng trầm ấm: “Đón em về nhà.”

Một câu đơn giản thôi cũng đủ khiến lòng cô ấm lên như ngọn lửa nhỏ. Cô vốn nghĩ sẽ lủi thủi một trở về trong đêm tuyết lạnh giá…

Lục Kiến Sâm chào hỏi ông cụ Tề và chú Từ đưa cô về. Anh đạp chiếc xe đạp hai từng ở thành phố Đức và Hàng — chiếc xe gợi bao kỷ niệm.

“Muốn ?” hỏi.

“Ngồi !” Cô do dự đáp — đằng đau m.ô.n.g lắm!

Lục Kiến Sâm bật , chờ cô yên đạp xe rời . Tuyết rơi nhẹ nhàng, lấp lánh ánh đèn vàng trông thật .

Người trời đổ tuyết lạnh, lúc tuyết tan mới lạnh. Trong tay ôm túi chườm ấm, Cố Tiểu Khê cảm thấy dễ chịu, hề thấy rét.

Tựa đầu lưng , cô chỉ thấy bình yên. Bây giờ vì cô mà đạp xe giữa gió tuyết đón cô về nhà.

Lục Kiến Sâm cũng cảm nhận ấm từ cô gái nhỏ phía , tim chợt mềm . Những năm tháng giá rét đây, bên chỉ đồng đội. Còn giờ đây… cô.

Về đến khu tập thể, tuyết bắt đầu rơi dày. Việc đầu tiên Lục Kiến Sâm là nấu một bát canh trừ hàn, đợi tận mắt thấy cô uống xong mới yên tâm. Anh còn đun nước nóng, bê thùng tắm phòng và chuẩn sẵn hai chậu than hồng để cô tắm xong nhiễm lạnh.

Sau khi tắm, Cố Tiểu Khê định tự sấy tóc nhưng bước tới, cẩn thận dùng khăn lau từng lọn tóc cho cô. Cô ngoan ngoãn yên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào ấm áp.

Khi phòng tắm, cô nhanh chóng mang quần áo giặt. Nếu , thế nào cũng giành mất! Anh lo việc trong nhà đủ vất vả .

Bước bếp định chuẩn bữa tối, cô giật khi thấy một góc chất đầy củi khô, sàn còn ba con thỏ rừng và một túi hạt dẻ rừng.

Nhanh nhẹn xử lý một con thỏ, cô sử dụng kỹ năng Phân Giải Hoàn Mỹ — lột da gọn gàng cần dao. Khi Lục Kiến Sâm bước , thịt rửa sạch và thái xong, chỉ chờ bỏ nồi.

“Muốn ăn thỏ kho tàu thỏ xào cay?” hỏi.

“Kho tàu . Nhà còn ít ốc ruộng chị Quế Phân cho, lát nữa xào thêm một đĩa nữa.”

“Được.”

Vân Vũ

Hai chuyện chuẩn bữa tối, khí ấm cúng bao trùm căn nhà nhỏ giữa đêm tuyết rơi.

lúc , Cố Đại Xuyên xách một bao than củi lớn bước , mang theo lạnh từ bên ngoài.

Trong phòng khách, thấy đang bận rộn thịt thỏ, Cố Đại Xuyên cũng vội rời trò chuyện với em gái.

“Thanh Bắc mùa đông lạnh lắm, tuyết bên ngoài ngày càng dày. Ngày mai em đừng ngoài nữa, chỗ bãi phế liệu cũng tạm thời nghỉ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-111.html.]

Cố Tiểu Khê khẽ gật đầu:

“Em . Anh cũng nhớ mặc thật ấm khi ngoài đấy.”

Cố Đại Xuyên vỗ n.g.ự.c hào sảng:

“Cái áo bông em may cho năm ngoái vẫn mặc, ấm lắm!”

Nghe , Cố Tiểu Khê phòng lấy một chiếc áo len cổ cao cô đan tàu hỏa lúc . Ban đầu cô định đan cho Lục Kiến Sâm, nhưng khi đến thành phố Thân, cô mua loại len cashmere hơn, mềm hơn, nên chiếc đan đúng cỡ trai.

“Anh, cái em đan cho .”

Cố Đại Xuyên sờ lớp len mềm mại, cảm thấy tiếc nỡ mặc:

“Hay là gửi về cho ông ngoại ? Anh áo mà.”

“Thanh Bắc lạnh hơn mà, cứ mặc ! Mùa đông cũng rảnh, em sẽ đan thêm cho ông ngoại và ba .”

Thực mua len đủ cho cả nhà, chỉ tiếc phiếu mua hạn chế.

“Vậy mặc thật nhé!” — Cố Đại Xuyên xúc động, lập tức khoác . Chiếc áo khít, mềm mại, ấm áp đến mức chẳng cởi nữa.

Khi bữa cơm dọn lên, ánh mắt Cố Tiểu Khê lập tức sáng lên khi thấy đĩa ốc xào. Lâu lắm cô mới ăn món ! Lục Kiến Sâm còn đặc biệt gắp phần thịt ốc ngon nhất để mặt cô, phần còn để cô từ từ ăn.

Cố Đại Xuyên thấy em gái chăm sóc chu đáo như , lòng cũng an tâm, chỉ cắm cúi ăn thịt thỏ với dưa muối. Ăn xong, đội tuyết chạy , chẳng nấn ná lâu.

Ở nhà, Cố Tiểu Khê chẳng việc gì gấp, bèn lấy lông vịt và lông ngỗng tích trữ , chọn phần thích hợp để bắt đầu may áo lông vũ. Vải thời khá mỏng, dễ để lông chui qua, nên cô còn định lót thêm một lớp nữa để giữ ấm hơn.

Thấy cô loay hoay chuẩn , Lục Kiến Sâm liếc ngoài trời tuyết lập tức khỏi nhà. Không lâu , vác về một chiếc máy may.

“Anh mượn từ ?” — Cố Tiểu Khê ngạc nhiên tròn mắt.

“Nhà chính ủy La.” — trả lời ngắn gọn.

Cô bật : “Vậy thì em tận dụng thật . Anh ngủ sớm nhé.”

“Anh còn xử lý nốt chỗ thịt thỏ.”

Anh tranh thủ phần việc của để cô thể rảnh tay may vá. Thấy , cô cũng ngăn nữa.

Nhờ máy may, việc may áo trở nên nhanh hơn nhiều. Cô cẩn thận dùng lông vịt may cho Lục Kiến Sâm hai chiếc áo với kiểu dáng khác , kèm hai chiếc quần đồng bộ. Phần lông còn , cô may một bộ cho trai.

Sau đó cô nhận vẫn còn một cân lông vịt, liền may thêm một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân cho . Áo màu đen, mũ trùm đầu, viền mũ khâu thêm lớp lông thỏ màu xám. Khi mặc thử, cảm giác ấm áp bao trùm khiến cô vô cùng hài lòng.

Đến khi cô tất, trời khuya mà Lục Kiến Sâm vẫn về. Nhìn ngoài cửa sổ, cô thấy tuyết hình như ngừng rơi. Cô đợi thêm một lúc nhưng vẫn thấy bóng , đành lên giường ngủ .

 

 

 

 

 

Loading...