Cùng lúc đó, tại Bệnh viện Quân đội Thanh Bắc.
Tất Văn Nguyệt đang thu dọn đồ đạc chuẩn xuất viện. Cô ngờ rằng trò liều mạng suýt chút nữa mất mạng thật. Khi nhập viện, cô từng nghĩ: Cố Tiểu Khê đến đây, cũng đến đây — chẳng lẽ dùng cả tính mạng uy h.i.ế.p mà vẫn gặp Lục Kiến Sâm ?
Thế nhưng thực tế tàn khốc. Anh những bước chân phòng bệnh của cô một nào, mà còn cùng Cố Tiểu Khê rời , trở về Quân khu Thanh Bắc.
Cô , đến ngất lịm, bất tỉnh suốt hai ngày. Vậy mà kết quả chỉ là… rời với phụ nữ khác.
Tất Văn Nguyệt cảm thấy trái tim như xé toạc, trong lòng chỉ còn sự cam tâm và tức giận ngùn ngụt.
Nhân lúc và Lục Kiến Nghiệp để ý, cô bất ngờ mở cửa, lao ngoài.
Mẹ của Tất Văn Nguyệt c.h.ế.t lặng, nhất thời phản ứng kịp. Trái , Lục Kiến Nghiệp lập tức phản ứng, một lời mà chạy ngoài đuổi theo cô .
Tất Văn Nguyệt chạy nhanh, nhưng cuối cùng vẫn Lục Kiến Nghiệp bắt kịp, kéo trở phòng bệnh.
“Em rốt cuộc gì hả?” Lục Kiến Nghiệp nhẫn nhịn suốt thời gian qua, đến giờ cuối cùng cũng kiềm mà nổi giận.
Mẹ của Tất Văn Nguyệt cũng quá mệt mỏi, chỉ thể thở dài khuyên nhủ:
“Tiểu Nguyệt, về Kinh Đô với ! Có chuyện gì về đó .”
Tất Văn Nguyệt nước mắt lã chã, điên cuồng lắc đầu, tiếng gào nghẹn ngào:
“Con về! Con về! Con trả thù! Tại cô thể đ.á.n.h con? Từ nhỏ đến lớn, con từng ai đ.á.n.h bao giờ!”
Lục Kiến Nghiệp rít một thuốc, giọng lạnh như băng:
“Tất Văn Nguyệt, chúng ly hôn .”
Lời như một nhát d.a.o lạnh lẽo xuyên qua khí. Buông tay cô , cũng là buông tha chính .
Tất Văn Nguyệt ngây ngẩn, Lục Kiến Nghiệp thể tin nổi:
“Anh ly hôn với em?”
Trước đây bao nhiêu cô câu , đều đồng ý. Thế mà hôm nay, chính miệng là .
Mẹ của Tất Văn Nguyệt cũng kìm mà lắc đầu lia lịa:
“Không ! Không thể ly hôn!”
Chính vì ngăn chuyện xảy nên bà mới vội vàng tới Thanh Bắc.
Lục Kiến Nghiệp khẽ , nụ mang theo cay đắng:
“Cô bao giờ sống cùng con. Dù con thừa nhận, nhưng trái tim cô từng thuộc về con, mà là dành cho trai con. Con quá cố chấp, một mực ép buộc.
Vì đến Thanh Bắc, cô thậm chí còn sẵn sàng vứt bỏ đứa con của chúng con. Cô trở về Kinh Đô, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t uy hiếp.
Nên… con quyết định để cô tự do.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-110.html.]
Anh thẳng mắt Tất Văn Nguyệt — phụ nữ từng yêu hết lòng, giờ chỉ thấy mỏi mệt và lạnh lẽo.
“Không em luôn miệng đòi ly hôn ? Được thôi, về Kinh Đô chúng sẽ ly hôn. Nếu em yên tâm, lát nữa sẽ đơn ly hôn ngay.”
Tất Văn Nguyệt sững , đầu óc trống rỗng. Đây vốn là điều cô luôn mong — nhưng khi chính , cô hoảng loạn kiểm soát .
Những năm qua, cô dựa tình cảm của Lục Kiến Nghiệp để loạn trong nhà họ Lục. Lòng kiêu ngạo giờ như ai đó x.é to.ạc .
Mẹ của cô giận đến mức suýt ngất xỉu, gằn từng tiếng:
“Mẹ và ba con đồng ý!”
Nghe thấy câu đó, ánh mắt Tất Văn Nguyệt chợt lóe sáng. Cô bật , nụ mang theo chút dữ tợn:
“Nếu bản lĩnh khiến ba và ba đồng ý, thì ly hôn ! Nếu các khiến vui, cũng sẽ để các yên! Nếu năm đó vì , chuyện thành thế !”
Lục Kiến Nghiệp nụ méo mó gương mặt cô , trái tim thoáng chốc trống rỗng. Cô gái từng yêu… biến thành thế từ khi nào?
Anh cũng , nhưng chẳng lẽ cô thì ?
“Nếu em ly hôn, thì cứ tiếp tục dây dưa cả đời !” Anh lạnh lùng xong, xoay bỏ .
Không ông trời cũng thương — bước khỏi bệnh viện quân đội, bông tuyết đầu mùa lặng lẽ rơi xuống, trắng xóa cả bầu trời.
Trời lạnh buốt, nhưng trái tim còn lạnh hơn tuyết đêm đông…
...
Tại trạm thu mua phế liệu, Cố Tiểu Khê đang tập trung lắp ráp những khung sắt to nặng. Ông cụ Tề và chú Từ cũng bên giúp một tay.
Thấy tuyết bắt đầu rơi, ông cụ Tề chau mày:
“Tiểu Khê, tuyết xuống , ngừng thôi! Trời lạnh thế , về sớm .”
Cô ngẩng đầu bầu trời phủ tuyết trắng, siết chặt tay, đẩy nhanh tốc độ:
“Không ông ạ. Tuyết mới rơi lác đác thôi, nếu dựng xong khung thì còn chỗ trú tuyết. Nếu để qua đêm, lỡ tuyết dày đặc thì mấy ngày công coi như đổ sông đổ bể.”
Ông cụ Tề hiểu rõ tính cách cố chấp của cô gái . Ông lập tức về gọi con trai đến hỗ trợ, đó còn kéo thêm vài trong thôn tới giúp.
Dưới sự chỉ dẫn của Cố Tiểu Khê, khung sắt nhanh chóng dựng lên. Gần nửa khu vực trạm phế liệu khung mái che vững chãi, tiếp đó cô nhờ lắp thêm những tấm ván gỗ cũ lên .
Trời dần chuyển tối, tuyết cũng nặng hạt hơn. Ông cụ Tề xách một túi chườm đồng, rót đầy nước nóng đưa cho cô:
“Tiểu Khê, nếu đêm nay tuyết rơi dày, mai cháu đừng qua đây nữa.”
Vân Vũ