Góc trạm thu mua vốn bẩn thỉu, giờ biến hóa thành một gian như căn nhà nhỏ. Hai bên là ghế dài, chính giữa là bàn với bộ ấm chén sạch sẽ. Trên giá chậu hoa nhỏ, bên trong là hai chiếc giường ngăn nắp cùng bàn ăn, ghế gọn gàng — trông chẳng khác gì một quán ăn mini ấm áp.
“Con bé … con định biến trạm thu mua thành cái gì đây?” Ông cụ Tề kinh ngạc bật .
Cố Tiểu Khê chống nạnh, đắc ý: “Trạm thu mua phế liệu cũng giá trị cống hiến cho đất nước chứ ạ! Ông xem, nếu cháu dựng mái che mưa từ phế liệu, tiện hơn ?”
Ông cụ Tề gật đầu đồng ý: “Được, nhưng chỉ dùng phế liệu thôi.”
“Yên tâm, cháu giỏi nhất khoản !”
“Cẩn thận kẻo thương. Cần gì thì gọi .”
“Dạ!”
Gần trưa, ông hỏi: “Cháu ăn ở đây về đơn vị?”
Cô đồng hồ, gần 11 giờ. “Cháu ăn ở đây luôn, trong túi bánh khô.”
Ông cụ Tề bật : “Ăn bánh khô gì. Tổ tiên nhà từng ngự trù đấy. Để nấu cho cháu một bữa trò.”
“Thật ạ?” Cô lập tức sáng bừng đôi mắt — ánh mắt của một kẻ ham ăn chính hiệu!
Ông cụ Tề gật gù: “Đương nhiên là thật, chỉ tiếc thời buổi nguyên liệu hiếm lắm, nên cũng khó mà món nào thật đặc sắc.”
Cố Tiểu Khê tươi: “Không , ông cứ chuẩn . Mai cháu mang nguyên liệu tới, để cháu nếm thử tay nghề của ông một chút.”
Vân Vũ
Ông cụ Tề bèn bếp, còn cô tiếp tục cặm cụi dọn đống phế liệu trong bãi. Đến khi ông nấu xong bữa trưa, cô khai hoang thêm một đất rộng, sạch sẽ. Chỗ vốn chất đầy đồ đồng và sắt vụn, giờ gọn gàng hơn hẳn. Trong đống đồng phế liệu, cô còn đổi cũ lấy mới hai chiếc chậu than kiểu cổ — loại mùa đông dùng để sưởi ấm chăn, vô cùng tiện lợi.
Thấy chỗ ăn cơm do Cố Tiểu Khê sắp xếp thoáng ấm cúng, ông cụ Tề liền quyết định chờ chú Từ trở về thì mang bữa trưa đó. Khi chú Từ tới nơi, quanh bãi phế liệu sạch bóng, mắt ông khỏi sáng rỡ, tấm tắc: “Khác hẳn luôn, sạch sẽ quá trời!”
Ông cụ Tề bật : “Con bé còn bảo dựng mái che nữa kìa.”
“Cháu thấy ý kiến đó đấy,” chú Từ , “chiều nay cháu sẽ giúp một tay.”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Cố Tiểu Khê hỏi: “Chỗ sắt vụn gọi đến chở ạ?”
Chú Từ gật đầu: “Ừ, nhà máy thép sẽ thu gom đấy.”
“Thế thể đặt họ vài thứ ? Như thanh sắt, khung giá chẳng hạn?” — trong đầu cô lóe lên một ý tưởng táo bạo.
Chú Từ suy nghĩ một lúc đáp: “Chuyện để chú thử hỏi xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-105.html.]
Cô nhanh nhẹn trình bày: “Cháu định dựng mái che. So với gỗ thì sắt chắc chắn bền. Nếu đổi sắt vụn lấy vật liệu từ nhà máy, tự thiết kế, chắc sẽ tiết kiệm khối tiền.”
Chú Từ mỉm : “Chú sẽ cố gắng chuyện với họ.”
“Thôi nào, hết ăn cơm . Nếm thử tay nghề của xem .” Ông cụ Tề vui vẻ mời . Ông vốn thích những ý tưởng tích cực của cô gái nhỏ — dẫu cũng chỉ là một bãi phế liệu, gì cũng thể tệ hơn .
Cô cũng đói bụng, liền xuống cùng ăn. Thực đơn hôm nay đơn giản: cải bắp xào, thịt thái sợi xào dưa cải và đậu phụ kho. Vậy mà mùi vị ngon đến bất ngờ — tay nghề của ông cụ Tề quả thật đạt trình độ đại sư.
Cô hớn hở : “Sau cháu nhất định chăm chỉ kiếm nguyên liệu ngon, để ông nấu cho cháu ăn thật nhiều món ngon.”
Ông cụ Tề ha hả: “Chỉ cần cháu nguyên liệu, nhất định sẽ nấu thật ngon cho cháu!”
Chú Từ cũng vui vẻ: “Đến lúc đó chú sẽ sang ăn ké!”
“Cháu nhất định sẽ nâng cao hiệu suất của bãi phế liệu , để cấp tăng lương cho chúng !” Cố Tiểu Khê chắc nịch.
Hai đàn ông . Nhiệt huyết của cô gái nhỏ khiến bầu khí cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Buổi chiều, chú Từ cho xe chở bộ sắt vụn . Trước khi chú rời bãi, Cố Tiểu Khê thành bản thiết kế mái che và đưa cho chú xem. Sau đó, cô tiếp tục bận rộn: gom đồ nội thất hỏng, gỗ vụn; những thứ thể dùng thì xếp gọn củi, còn đồ còn tận dụng thì cô âm thầm đổi lấy vài thứ hữu dụng.
Cô dùng đất trống dọn xong để đóng một dãy giá và kệ sắt, sắp xếp bộ những món đồ linh tinh ngăn nắp như một kho nhỏ. Ông cụ Tề cũng giúp cô nhặt đá vụn, san phẳng mặt đất.
Bận rộn suốt buổi chiều, cả bãi phế liệu như biến thành một nơi khác. Ông cụ Tề quanh, khỏi cảm thán: “Nhà còn từng sạch sẽ thế !”
Cô cũng cảm thấy tự hào — ngày mai, cô sẽ thiện nốt phần mái che.
Tan , cô ôm một túi lớn đầy những món đồ quý mà ông cụ Tề tặng, chạy như bay. Phải tranh thủ tìm chỗ vắng để cất bộ phòng trưng bày sản phẩm mới.
Còn tại ký túc xá đoàn văn công — nơi khác, bầu khí trái ngược. Mẹ Tất đau lòng gương mặt sưng đỏ của con gái: “Con xem con , ở Thanh Bắc gì? Ở Kinh Đô chẳng hơn cả trăm ?”
Thấy bênh vực, ngược còn trách móc, Tất Văn Nguyệt uất ức đến mức rút phăng cây kéo bàn, đ.â.m thẳng cổ tay . Máu lập tức trào .
Mẹ cô hét lớn, lao đến giật lấy cây kéo: “Con điên ? Con lấy mạng hả?”
Tất Văn Nguyệt bà bằng ánh mắt đầy oán hận: “Cô đ.á.n.h con! Mọi đều bênh cô ! Con cam lòng! Nếu cô quỳ xuống xin , con sẽ c.h.ế.t ở đây, để họ ân hận cả đời!”