Cố Tiểu Khê chỉ cảm thấy một cơn ghê tởm dâng lên tận cổ:
“Thì cô chính là loại đàn bà hư hỏng, quan hệ với đủ hạng đàn ông ?”
“Cô… con tiện nhân !” Tất Văn Nguyệt tức giận gào lên, giơ tay định tát cô.
Vân Vũ
Cố Tiểu Khê phản ứng nhanh hơn một nhịp, chút do dự giáng thẳng một cái bạt tai nảy lửa lên mặt Tất Văn Nguyệt.
Tất Văn Nguyệt ngờ sẽ đánh, lập tức phát điên lao về phía Cố Tiểu Khê. đúng lúc , ông cụ Tề từ trong nhà lao , nắm lấy tóc cô , giật mạnh hất thẳng sang một bên.
“Cái thứ đàn bà mất nết ! Cô hành vi của cô gọi là gì ? Là phá hoại hôn nhân của quân nhân đấy! Ở quê chúng , loại đàn bà như cô trói mà dìm xuống ao , cô còn mặt mũi mà đây gào rú ?”
Chú Từ cũng bước , gương mặt đầy vẻ khó chịu. Vừa ông và ông cụ Tề hết những lời Tất Văn Nguyệt trong nhà. Vì hổ nên hai mới lập tức ngoài. giờ cô ngang ngược ức h.i.ế.p Tiểu Khê — thế thì nhịn !
Thấy thêm hai đàn ông về phía Cố Tiểu Khê, trong mắt Tất Văn Nguyệt thoáng qua một tia sợ hãi, nhưng chỉ trong chớp mắt biến thành nụ méo mó quái dị:
“Hai lão già các ông cũng là nhân tình của Cố Tiểu Khê ? Không Lục Kiến Sâm đang đội bao nhiêu cái sừng đầu nhỉ?”
“Chát!”
Lời còn dứt, một cái tát còn mạnh hơn giáng thẳng lên mặt cô . Gò má Tất Văn Nguyệt đỏ bừng, sưng vù lên trong tích tắc.
Cố Tiểu Khê hừ lạnh một tiếng, giơ chân đá mạnh, đạp thẳng cô văng xa. Chú Từ ban đầu còn định ngăn, nhưng cuối cùng khoanh tay — vì ông cũng đ.á.n.h !
Tất Văn Nguyệt đau đến mức suýt ngất , ngờ Cố Tiểu Khê tay ác như .
Cố Tiểu Khê nhanh chóng trấn định, lạnh giọng bảo chú Từ gọi Lục Kiến Sâm và Lục Kiến Nghiệp đến. Cô định để cô chạy thẳng đến đơn vị gây chuyện, vì khi đó, ảnh hưởng lớn nhất chính là hai em họ Lục.
Chú Từ cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện , lập tức gọi .
Bốn mươi phút , chiếc xe quân đội dừng sân. Lục Kiến Sâm và Lục Kiến Nghiệp bước xuống, theo là chính ủy La. Vừa thấy Tất Văn Nguyệt mặt mũi sưng vù, lóc t.h.ả.m thiết, đầu óc Lục Kiến Nghiệp như nổ tung.
Lục Kiến Sâm thì thẳng về phía Cố Tiểu Khê. Nhìn gương mặt lạnh băng của cô, lập tức cảm nhận cô chịu nhiều ấm ức.
“Em chứ?” Anh đưa tay định xoa đầu cô.
Cố Tiểu Khê nghiêng đầu né tránh, giọng lạnh lẽo:
“Tất Văn Nguyệt , và Lục Kiến Nghiệp đều là đàn ông của cô . Cô còn năm mười tám tuổi lên giường với . Có đúng ?”
Ánh mắt Lục Kiến Sâm lập tức tối sầm , dữ tợn như dã thú chọc giận.
Anh khóa chặt ánh mắt Tất Văn Nguyệt, rít từng chữ qua kẽ răng:
“Tất Văn Nguyệt… cô c.h.ế.t ?”
Tất Văn Nguyệt sợ hãi, hoảng hốt núp lưng Lục Kiến Nghiệp. Cô ngờ Cố Tiểu Khê dám vạch trần mặt tất cả như . Theo tính toán của cô , loại phụ nữ như Cố Tiểu Khê sẽ chỉ âm thầm ghen tuông, khiến tình cảm hai rạn nứt, chứ bao giờ dám .
Ban đầu, Lục Kiến Nghiệp còn thấy xót khi thấy cô đánh, nhưng khi những lời , cũng nổi giận đến mức tay.
“… ! Là cô bịa đặt!” Tất Văn Nguyệt cuống quýt chối tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-duoc-quan-quan-manh-nhat-sung-the-nhu-mang/chuong-103.html.]
Cố Tiểu Khê bật lạnh:
“Cô còn khoe khoang rằng ‘ một mảnh vải che ’ nữa cơ. Không chỉ thấy .”
Cô lạnh lùng thẳng chính ủy La:
“Tất Văn Nguyệt cứ khăng khăng ở Quân khu Thanh Bắc, rốt cuộc là gì? Là và Lục Kiến Sâm ly hôn, cô với Lục Kiến Nghiệp ly hôn?”
Chính ủy La thở dài một , vẻ mặt như nhức đầu.
Lục Kiến Sâm vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ của cô, trầm giọng :
“Không bậy. Anh bất kỳ quan hệ gì với cô , càng tiếp xúc riêng tư. Anh — đời chỉ trung thành với Tổ quốc, với quân kỳ, và với em. Anh sẽ chuyện với em, càng ly hôn.”
Chính ủy La đạp mạnh chân Lục Kiến Nghiệp, trách vì chuyện riêng mà gây rối trong quân khu. Sau đó ông sang, ánh mắt hòa nhã hơn khi Cố Tiểu Khê:
“Kiến Sâm là từ nhỏ lớn lên. Lời nó , lời hứa nó đưa , tin chắc như đinh đóng cột. Tiểu Khê , đừng suy nghĩ nhiều. Ai dám phá hoại hôn nhân của quân nhân, chúng sẽ tha!”
Rồi ông thẳng Tất Văn Nguyệt, giọng lạnh tanh:
“Chuyện ở Đoàn văn công sẽ đích xử lý. Cô cần ở Quân khu Thanh Bắc nữa. đồng ý.”
Tất Văn Nguyệt ngây , đó òa như điên. Lục Kiến Nghiệp thấy mất mặt, cũng thấy mệt mỏi. Anh liếc trai một cái xoay bỏ , để mặc cô .
Chính ủy La vài câu với ông cụ Tề và chú Từ, hiệu cho Lục Kiến Sâm dẫn rời khỏi, bản ông thì kéo Tất Văn Nguyệt .
Cả sân chỉ còn hai . Ông cụ Tề và chú Từ cũng tinh ý, lặng lẽ tránh sang một bên.
Lục Kiến Sâm nắm tay cô, khẽ :
“Vẫn tin ?”
Cố Tiểu Khê c.ắ.n môi, giận dỗi đáp:
“Em chỉ tức thôi!”
Tất Văn Nguyệt đúng là quá đáng, năng bẩn thỉu đến mức chịu nổi!
Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng vuốt lưng cô:
“Đừng giận nữa, cô chẳng qua chỉ là đáng nhắc đến.”
Cố Tiểu Khê hừ lạnh, giọng vẫn đầy khó chịu:
“Cô rõ ràng như thế, bảo rằng khi thấy cô mặc gì thì ánh mắt si mê lắm, còn khoe là đàn ông đầu tiên của cô nữa!”