Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 965

Cập nhật lúc: 2025-01-03 15:27:46
Lượt xem: 30

Lời vừa dứt, ánh mắt lạnh lùng của Yến Thiếu Ngu quét qua. Anh nghiêm giọng:

"Nếu em nghĩ như vậy, thì quả thật không khác gì phế vật."

Là đại ca, Yến Thiếu Ngu rõ ràng có sức uy h.i.ế.p vô cùng lớn. Vừa nghe đến lời này, Yến Thiếu ương lập tức im lặng, sắc mặt ngay lập tức trở nên ủ rũ, như thể đã biến thành một chú chim cút , ngoan ngoãn ngậm miệng không dám tiếp tục nói những lời bi ai .

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng nói, giọng điệu dịu dàng như gió xuân:

"Thiếu Ương, cậu không nên nghĩ như vậy. Tôi nghe Thiếu Ly kể rằng, nếu không phải vì cứu em ấy, cậu đã không bị xà nhà rơi vào lưng. Bảo vệ em gái, cậu hoàn toàn xứng đáng là một anh hùng, chứ không phải là phế vật."

Cô dừng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, tiếp lời:

"Huống chi bây giờ cậu chỉ tạm thời nằm trên giường dưỡng bệnh thôi , lại không phải là cả đời . Khi cậu khỏe lại, còn rất nhiều việc cần cậu làm."

“Đừng tự coi nhẹ mình, chờ khi anh cả cậu rời đi, Thiếu Ly và Thiếu Đường vẫn còn cần cậu chăm sóc đấy. Cậu muốn cố gắng dưỡng bệnh thật tốt , để sớm có thể một chút. Ở nông thôn này, cuộc sống không thể so với kinh thành, mọi thứ đều phải dựa vào chính sức mình mới có được, hiểu không?”

Yến Thiếu Ương nghe đến đây, ánh mắt chợt lay động. Cậu nhìn cô, đôi mắt thoáng ướt, lòng như có thứ gì đó vừa được thắp sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/965.html.]

Nga

Cậu ấy là một anh hùng, không phải phế vật?

Những lời này nghe có vẻ mới mẻ, nhưng không thể phủ nhận, nó như một luồng gió thổi bay lớp bụi tự ti đã phủ kín tâm hồn cậu bấy lâu.

Yến Thiếu Ương siết chặt tay, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết:

"Cảm ơn chị, Nguyệt Hoài. Tôi biết rồi! Tôi chắc chắn sẽ cố gắng và mau chóng khỏe lại!"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười khẽ, ánh mắt cô lấp lánh ý cười. Cô quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý như muốn cầu anh khen ngợi ' có phải thấy em rất lợi hại không ?'

Yến Thiếu Ngu nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng thường ngày bỗng ánh lên chút dịu dàng và ý cười nhẹ nhàng.

Cố Nguyệt Hoài như nhớ ra điều gì, cô nói với giọng trầm tĩnh:

"Đúng rồi. Phòng ở điểm thanh niên trí thức của đại đội sản xuất bị nứt, rất nguy hiểm, có thể sập bất cứ lúc nào. Bọn Thôi Hòa Kiệt và Vu Kiến Quốc muốn tu sửa lại điểm thanh niên trí thức , nhưng đại đội hiện tại không thể lập tức chi ra khoản tiền lớn như vậy . Vì thế, em đã đề nghị để họ ở nhờ tại nhà xã viên."

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...