Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 951

Cập nhật lúc: 2025-01-01 20:38:57
Lượt xem: 50

Cô chuẩn bị bước ra cửa, nhưng trước khi đi, cô quay đầu lại, ném thêm một câu:

"Đúng rồi, bà Lâm, nhớ mang lương thực của bà về. Nhà họ Cố ăn không nổi lương thực của nhà họ Tần đâu."

Nói xong, cô thản nhiên bước đi, không quay đầu lại.

Hôm nay, cô định tới điểm thanh niên trí thức để nhắc nhở về việc tu sửa, sau đó xin nghỉ vài ngày. Trước khi tiễn Yến Thiếu Ngu rời đi, cô sẽ rất bận. Còn chuyện khác, chờ sau khi anh rời đi rồi tính tiếp.

Cô cứ thế phủi tay bỏ đi, để lại Lâm Cẩm Thư đối mặt với anh cả Cố Đình Hoài mà hoàn toàn không có bất cứ một chướng ngại tâm lý nào . Vẫn là anh cả đến thu thập đi , cô không nhiều kiên nhẫn nói lời khách sáo với người không thân .

Cố Nguyệt Hoài vừa đi khỏi, căn phòng lập tức chìm vào yên lặng.

Nga

Những lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai Lâm Cẩm Thư, khiến bà ta mãi không lấy lại tinh thần. Mãi đến khi Cố Đình Hoài lên tiếng:

"Bà đi đi, tôi không tiễn. Về phần em gái tôi, từ nay về sau bà cũng không cần nhắc đến nữa."

"Tuy rằng tuổi tác em ấy còn trẻ, nhưng nó rất có chính kiến. Một khi đã quyết định, sẽ không dễ thay đổi. Còn lương thực này, bà nên mang về đi."

Cố Đình Hoài bình thản nhưng dứt khoát.

Nghe những lời của em gái, anh cảm thấy trong lòng mình như sục sôi nhiệt huyết. Em gái anh không hề màng đến vinh hoa phú quý, hoàn toàn trái ngược với mẹ ruột, Lâm Cẩm Thư, người luôn chê nghèo ham giàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/951.html.]

Anh tin rằng, với bản lĩnh của Cố Nguyệt Hoài, dù có ở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, cô cũng sẽ không bị che lấp ánh hào quang.

Trong tương lai, cô chắc chắn sẽ có năng lực tự mình rời khỏi nơi này, vươn tới đỉnh cao khiến người đời trầm trồ thán phục.

Về điều này, anh không hề nghi ngờ. Anh cũng mong rằng ngày đó sẽ sớm đến.

Lâm Cẩm Thư mím chặt môi, run rẩy. Cuối cùng, bà ta vẫn bảo tài xế đưa lương thực trở lại xe.

Trước khi rời đi, bà ta gượng gạo mỉm cười, cố nặn ra một câu:

"Dù hiện tại Duệ Hoài ở với mẹ, nhưng các con vẫn là m.á.u mủ ruột thịt, không thể cắt đứt được. Đình Hoài, nếu rảnh, con đưa Tích Hoài và em gái đến công xã thăm nó một chút."

"Từ khi bị què chân, nó ít nói hẳn, cả ngày đều im lặng. Mẹ lo rằng nó kìm nén lâu ngày sẽ sinh bệnh. Nếu các con đến thăm, có lẽ nó sẽ khá hơn."

Nói đến đây, giọng Lâm Cẩm Thư lộ rõ vẻ khẩn cầu.

Nghe nhắc đến Cố Duệ Hoài, vẻ mặt Cố Đình Hoài thoáng thay đổi. Anh im lặng một lát, sau đó lắc đầu:

"Cố Duệ Hoài đã bị cha tôi đuổi khỏi nhà. Nó không còn là người nhà họ Cố nữa. Hiện tại có bà chăm sóc, ít nhất nửa đời sau cũng không phải lo chuyện ăn uống, như vậy đã là rất tốt."

Giọng nói của anh lạnh nhạt, nhưng kiên quyết.

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...