Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 878

Cập nhật lúc: 2024-12-30 08:25:45
Lượt xem: 46

Sau khi thu hết phiếu định mức vào không gian, cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của Yến Thiếu Ngu đang nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay mình. Yết hầu anh nhấp nhô, biểu cảm chất chứa những cảm xúc phức tạp.

Cô bất đắc dĩ nói:

"Ai da, anh mau cất đi, đừng nghĩ nhiều nữa!"

Lông mày Yến Thiếu Ngu hơi giật giật, anh nhìn cô một lúc lâu, không nói thêm gì, cuối cùng cũng cất tiền đi.

Anh không tự nhận mình là người bảo thủ, nhưng trước sự giúp đỡ và quan tâm vô điều kiện của Cố Nguyệt Hoài, anh không khỏi cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót. Theo lý thuyết, anh không nên nhận số tiền này. Nhưng nghĩ đến tình trạng của Thiếu Ương, anh lại không thể từ chối.

Nhìn anh cất tiền, Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, mì hoành thánh được mang lên.

Cô mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ, chuyển chủ đề:

Nga

"Bận rộn cả ngày, em đói muốn c.h.ế.t rồi!"

Sự căng thẳng trong ánh mắt Yến Thiếu Ngu dần tan biến. Anh gắp một miếng hoành thánh từ bát mình cho cô, giọng nhẹ nhàng:

"Em ăn nhiều một chút."

Cố Nguyệt Hoài không từ chối, cúi đầu ăn từng miếng ngon lành.

Yến Thiếu Ngu nhìn cô, khóe môi khẽ cong, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt ẩn hiện ý cười.

Đột nhiên, ánh sáng từ phía trước bị một bóng người chắn lại. Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông với giọng nói trong trẻo, mang theo chút ngập ngừng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/878.html.]

"Đồng chí Cố? Trùng hợp thật đấy."

Anh nhướng mắt đánh giá người này.

Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu quá mức sắc bén, khiến Hạ Lam Chương không thể làm ngơ dù muốn. Cuối cùng, anh ta cũng phải quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có những tia lửa vô hình đang bùng nổ dữ dội. Không khí giữa họ lập tức trở nên căng thẳng tột độ.

Cố Nguyệt Hoài nuốt một miếng hoành thánh, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lam Chương. Gương mặt cô không hề bộc lộ biểu cảm dư thừa, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, giọng điệu không quá thân thiện nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, hoàn toàn mang phong thái như tình cờ gặp một người quen trên đường: “Đồng chí Hạ.”

Ánh mắt Hạ Lam Chương thoáng tối sầm lại, anh gượng cười, hỏi:

"Sao cô lại nhớ mà tới ăn ở đây?"

Khóe môi Cố Nguyệt Hoài cong lên, cô không chút do dự nắm lấy tay Yến Thiếu Ngu, giọng điệu tự nhiên:

"Tôi có chút việc cần làm nên cùng đối tượng đến đây. Anh mau đi chọn món đi, chúng tôi cũng phải tranh thủ ăn xong rồi về."

Khi hai chữ "đối tượng" lọt vào tai, vẻ mặt Hạ Lam Chương càng thêm u ám. Anh chỉ cười khổ, không đáp lời.

Yến Thiếu Ngu nghiêng đầu liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, đôi mắt ánh lên nét cười như có như không, khiến khuôn mặt anh càng thêm rạng rỡ.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười giục:

"Anh mau ăn đi, mì sắp nở hết rồi."

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...