Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 868

Cập nhật lúc: 2024-12-29 13:40:03
Lượt xem: 42

Thôi Hòa Kiệt, với tư cách là người dẫn đường cho nhóm thanh niên trí thức, lần này đến đây chẳng qua là để nịnh bợ Tống Kim An và những người khác. Nếu phát hiện nơi ở của thanh niên trí thức không an toàn, chắc chắn gã sẽ là người đầu tiên lên tiếng. Nhưng lúc đó, chỉ e đại đội lại phải chịu thêm tổn thất.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Vương Phúc, trong lòng thầm thở dài một tiếng xin lỗi.

Cô cũng không muốn khiến đại đội liên tục gặp tai họa, nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian điểm thanh niên trí thức bị sập ở kiếp trước, đời này lại xuất hiện nhiều chuyện sai lệch đến mức nguy hiểm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, dù sao so với việc để chuyện không may xảy ra, việc đại đội chủ động đứng ra giải quyết vẫn tốt hơn.

"Đi thôi." - Vương Phúc gật đầu, sau đó quay lại phòng bệnh để thông báo với Hoàng Thịnh và những người khác.

Cố Nguyệt Hoài gọi Uông Tử Yên cùng nhóm thanh niên trí thức, để họ theo Vương Phúc về đại đội.

Khi nhóm người rời khỏi bệnh viện, Vương Bồi Sinh đang cho bò uống nước. Thấy đông người như vậy, ông sửng sốt:

"Đây là?"

Vương Phúc giải thích ngắn gọn hai câu, Vương Bồi Sinh nghe xong liền gật đầu, hiểu ý. Hiển nhiên, những chuyện xảy ra ở đại đội Liễu Chi đã vượt quá sức chịu đựng của ông. Bất ngờ gặp chuyện này, vẻ mặt ông cũng không khác gì Vương Phúc, đều ngạc nhiên đến khó tin.

Nga

"Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." - Cố Nguyệt Hoài vẫy tay tiễn đoàn người.

Xe bò chở họ dần khuất xa, cuối cùng, cô cũng trút bỏ được một trong những nỗi lo trong lòng.

Không quay về tầng hai, cô trở lại phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/868.html.]

Cố Chí Phượng vừa thấy cô đã tức giận:

"Bỏ được để quay về rồi sao?"

Cố Nguyệt Hoài giả vờ không hiểu, hỏi lại:

"Cha, cha nói gì thế? Bọn con đang bàn chuyện chính sự."

Rõ ràng, Cố Chí Phượng không tin. Ông nghi ngờ nhìn cô:

"Chính sự? Chuyện chính sự gì?"

Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, tay nghịch ngón tay mình, giọng dịu dàng:

"Cha, cha còn nhớ lúc con xuống sườn núi tìm ruộng củ đậu không? Sợi dây không hiểu sao lại bị đứt, suýt nữa khiến con và Thiếu Ngu mất mạng. Con không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này."

Nhắc đến việc quan trọng, vẻ mặt Cố Chí Phượng nghiêm túc hẳn:

"Là Điền Tĩnh sao? Lúc đó trời đất đen kịt , trên núi mây đen kéo đến dày đặc làm mọi thứ trở nên tối tăm, chẳng nhìn thấy gì cả. Điền Tĩnh nói đi giúp kéo dây, nhưng vừa đến gần thì dây đã đứt. Nếu nói chuyện này không có gì mờ ám, cha cũng không tin. Nhưng khi đó cha chỉ lo tìm con khắp nơi, không rảnh cùng cô ta đối chất ."

《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》

Loading...