Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 820
Cập nhật lúc: 2024-12-28 20:10:18
Lượt xem: 32
Tranh thủ ăn thêm một miếng mì, sau đó cô mới nói:
"Phan Nhược Nhân bị chuyện lở núi dọa cho sợ, gặp Tống Kim An liền phàn nàn một trận. Cuối cùng, Tống Kim An bị làm phiền không thể chịu nổi nên viết thư cho nhà họ Phan, nói anh ta không thể chăm sóc cô ta được nữa, rồi gửi cô ta về thủ đô."
Cố Nguyệt Hoài không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, chỉ mím môi không nói thêm.
Mọi thứ ở kiếp này đều đã thay đổi, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cảnh bị vây khốn và chi phối bởi hoàn cảnh trong chính cuộc đời của mình .
Có lẽ nhận ra Cố Nguyệt Hoài đang không vui, Cố Đình Hoài khẽ ho một tiếng rồi hỏi:
"Cha thế nào rồi?"
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, đáp:
"Thấy em trở về nên tinh thần khá hơn nhiều rồi."
Cố Đình Hoài gật đầu, có vẻ yên tâm hơn:
"Vậy thì tốt."
Không khí trong nhà vừa trầm xuống thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng phanh xe đạp.
Yến Thiếu Ly ngẩng đầu, thắc mắc:
"Ai đến giờ này nhỉ? Lại còn đi xe đạp nữa."
Chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên giọng nói gấp gáp của Hạ Lam Chương:
"Đồng chí Cố, cô có ở nhà không?"
Cố Nguyệt Hoài hơi sững sờ, Hạ Lam Chương? Sao anh ta lại đến đây vào giờ này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/820.html.]
Nghĩ một lúc, cô lập tức hiểu ra. Có lẽ Thôi Hòa Kiệt không nói với bí thư chi bộ rằng cô và Yến Thiếu Ngu đã trở về, mà lại đi kể với Hạ Lam Chương. Người này đúng là một kẻ thích chen vào chuyện người khác .
Ở bên trong, nghe thấy giọng nói của một nam thanh niên, Yến Thiếu Ly liền ngừng ăn, tai dựng lên lắng nghe.
Thấy Cố Nguyệt Hoài định ra ngoài, cô ấy vội vàng đặt đũa xuống:
"Bên ngoài tối thế này, em đi cùng chị!"
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Ly, không vạch trần tâm tư của cô ấy, chỉ quay sang nói với Cố Đình Hoài:
"Anh cả, là một người bạn. Em ra ngoài một lát, anh chăm sóc Thiếu Đường, bón cho con bé thêm chút canh nhé."
Cố Đình Hoài gật đầu:
"Được, em đi đi. Có chuyện gì thì gọi anh."
Nga
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cùng Yến Thiếu Ly bước ra ngoài.
Hạ Lam Chương đang đứng trước cửa. Anh ta có vẻ vừa vội vàng chạy đến, hơi thở gấp gáp còn chưa kịp hồi phục. Khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên. Nhưng khi ánh mắt ấy lướt qua Yến Thiếu Ly, người đang cảnh giác đứng phía sau cô, thì nét mặt lại tối sầm xuống.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu với anh ta, giọng khách khí :
"Muộn thế này rồi, sao anh lại đến đây?"
Nghe giọng điệu xa cách của cô, Hạ Lam Chương tự giễu cười một tiếng, mím môi nói:
"Đồng chí Cố, hôm nay tôi mới biết chuyện của cô nên chạy tới xem cô có sao không . Thấy cô không sao, vậy là tốt rồi."
Càng nói, giọng anh ta càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là tiếng lẩm bẩm không rõ.
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》