Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 82
Cập nhật lúc: 2024-11-24 13:41:34
Lượt xem: 3
Nói xong, anh hất vai đụng nhẹ vào Cố Chí Phượng, bất đắc dĩ hỏi: "Cha à, ăn gì vậy ạ?"
Cố Chí Phượng tức tối đáp lại: "Có gì ăn nấy!"
Cố Nguyệt Hoài nhưng thật ra không hề nổi giận, mỉm cười đáp: "Anh cả đi nghỉ đi, để em nấu cơm cho."
"Em nấu hả?" Cố Đình Hoài liếc nhìn túi lương thực trong góc, số ngũ cốc tinh chế còn lại chẳng bao nhiêu, chỉ có chút bột ngô, hạt cao lương và bột đậu, mỗi lần họ đều phải độn thêm để ăn, sợ là bé sẽ ăn không quen.
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, khẳng định chắc nịch: "Em nấu cho."
Cô bước đến gần bếp, nhìn cơm và thịt kho tàu còn âm ấm trong nồi, dừng lại vài giây rồi nhóm lại lửa, thêm chút nước, tiếp tục hâm nóng món ăn, coi như là thêm món cho bữa tối. Sau đó, cô trộn bột ngô và bột đậu lại với nhau, làm thành những sợi mì.
Sợi mì cô làm ra vừa dai, vừa mềm, nhai rất đã miệng, nếu chan thêm nước thịt kho đỏ hồng, sẽ càng thơm ngon.
Khi bốn tô mì được bưng lên bàn, Cố Chí Phượng hít một hơi thật sâu, mùi thơm lan tỏa khiến ông xúc động, đến mức nước mắt rơi ra. Ông vừa lau nước mắt vừa nói: "Bé nhà ta trưởng thành rồi, lúc trước tới cả nhào bột cũng không biết, giờ chẳng những làm được tô mì với từng sợi đều đều mà còn thơm ngon nữa."
Cố Đình Hoài bất đắc dĩ đáp: "Cha, có hai câu mà cha lặp đi lặp lại suốt thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/82.html.]
"Sao? Thấy ông đây nói không đúng hả? Chê đồ bé làm không ăn được đúng không?" Cố Chí Phượng liếc Cố Đình Hoài, ánh mắt sắc bén như dao, chỉ cần anh ta dám nói "đúng" thì nắm đ.ấ.m của ông ấy sẽ bay đến ngay.
Cố Nguyệt Hoài bật cười: "Đối với cha, em mãi mãi là một đứa bé."
Cố Chí Phượng ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn, mừng rỡ gật đầu, nhưng ánh mắt ông lại ẩn chứa một chút nước mắt.
Nga
"Con đi kêu anh hai với anh ba đi." Cố Nguyệt Hoài không muốn nhìn thấy cha khóc, liền vội vàng kiếm cớ chạy vào phòng trong: "Anh hai, anh ba, cơm xong rồi!"
Cô nói xong liền không đợi hai người họ trả lời mà đi thẳng tới bếp dọn dẹp.
Thấy vậy, Cố Đình Hoài ngạc nhiên hỏi: "Bé, em chỉ nấu bốn tô mì thôi hả?"
Cố Chí Phượng cũng bĩu môi: "Bốn tô? Có phải không có phần thằng hai không? Bé làm tốt lắm! Phải cho thằng nhóc hỗn láo đó đói một bữa mới biết trái biết phải được, bằng không với cái tính cách khó ưa đó sau này ai mà dám gả cho nó làm vợ chứ?"
Cố Duệ Hoài đứng ngoài nghe thấy, khẽ cười khẩy.
Anh ta hiểu ngay, người như Cố Nguyệt Hoài sao có thể thay đổi được chứ?