Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 817
Cập nhật lúc: 2024-12-28 18:56:17
Lượt xem: 28
Ông lắc đầu, xua tay, trấn an:
"Thôi bỏ đi, không có gì to tát. Hai cháu trở về an toàn là tốt rồi! Chú cũng yên tâm hơn. Phải đến thăm cha cháu một chuyến mới được, may mà có ông ấy, lần này đại đội chúng ta mới bình an vô sự."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
Nga
"Bọn cháu đã về rồi, phiền bí thư chi bộ thông báo cho mọi người đừng lên núi tìm nữa. Trên núi rất nguy hiểm, vừa có chó sói vừa có gấu."
Nghe đến đây, Vương Phúc hít sâu một hơi, kinh ngạc:
"Trời đất... Hai cháu còn gặp phải gấu nữa sao?"
Ông từng nghe Tống Kim An nói về bầy chó sói, nhưng không ngờ họ còn chạm trán với gấu. Tình huống nguy hiểm như vậy mà cả bốn người đều có thể sống sót trở về, đúng là mạng lớn phúc lớn !
Còn may còn may ! Đều trở về cả rồi .
Cố Nguyệt Hoài cười khổ, gật đầu. Nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi cảm thấy mình và Yến Thiếu Ngu đúng là sinh ra đã không gặp may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/817.html.]
Ở kiếp trước, Tống Kim An và Điền Tĩnh đều khỏe mạnh trở về, thậm chí chẳng chạm trán đến cả một con rắn, huống chi là chó sói hay gấu. Nhưng kiếp này, nhóm hai người họ không những tay trói gà không chặt , lực chiến đấu bằng không không nói , mà còn một người bị thương nặng , vậy mà vẫn bình an trở về. So với họ, cô và Yến Thiếu Ngu như đối chiếu tổ , tổ xui xẻo a !
Sắc mặt Yến Thiếu Ly tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Tuy biết hai người từng bị kẹt trên núi, nhưng cô không ngờ câu chuyện lại ly kỳ đến thế, nào là chó sói, nào là gấu. Cô thầm nghĩ, thật may mắn vì hai người họ không xảy ra chuyện gì.
Cố Nguyệt Hoài nói:
"Bí thư chi bộ, phiền chú thông báo cho mọi người nhé. Cháu về trước đây."
Vương Phúc im lặng gật đầu. Khi cô và Yến Thiếu Ly vừa quay người đi, ông vội vàng gọi lại:
"Đúng rồi, còn chuyện này chú muốn nói với cháu. Lúc mọi người lên núi tìm hai cháu, tình cờ phát hiện ruộng củ đậu mà cháu từng nhắc đến. Mưa lớn quá, cuốn trôi hết lấp đất trên bề mặt làm củ đậu trên sườn núi lộ hết ra ngoài. Không tìm được hai cháu, lại sợ người khác phát hiện, nên mọi người đã đào về hết rồi."
Nói xong, ông nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ áy náy, giọng đầy hối lỗi:
"Cháu xem, chuyện này còn chưa hỏi ý cháu đã làm... Cháu đừng tức giận."
Khuôn mặt phong trần của Vương Phúc tràn ngập sự áy náy. Ban đầu mọi người lên núi là để tìm người, nhưng cuối cùng lại phát hiện chuyện củ đậu , khi đó mọi người đều vui mừng phấn khởi chuyển sang đào củ đậu , cũng không còn tâm tình tiếp tục cuộc tìm kiếm nữa .
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》