Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 774
Cập nhật lúc: 2024-12-27 10:04:01
Lượt xem: 26
Vân Viện đứng một bên, đôi tay siết chặt, ánh mắt theo dõi từng động tác bận rộn của Cố Nguyệt Hoài. Một lúc sau, cô nhắm mắt, hơi nghiêng đầu ra sau như cố gắng trấn tĩnh.
Uông Tử Yên đứng gần đó, có chút áy náy, khẽ giữ lấy tay Vân Viện: "Xin lỗi chị Vân Viện, chị Cố cũng chỉ lo lắng cho Thiếu Ương thôi. Xương sống lưng của cậu ấy bị thương nặng, nhất định phải có xe bò mới di chuyển được. Chúng ta chờ thêm một chút, đã chờ đợi lâu như vậy rồi , chỉ một lúc này đây cũng không cần gấp , đúng không ?"
Nga
Vân Viện mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng, giọng nói bao hàm tức giận : "Không gấp? Cô thật sự nghĩ nhóm xã viên của đại đội Liễu Chi sẽ để chúng ta mang gia súc đi một cách dễ dàng sao? Cô quá ngây thơ. Hơn nữa, hiện tại chúng ta chẳng biết tình hình của Lý Vệ Đông ra sao!"
Cô dừng một chút, hít sâu rồi nhấn mạnh: "Nếu Lý Vệ Đông thực sự bị tàn phế thì tốt. Nhưng nếu ông ta không sao, thì hôm nay chẳng ai trong chúng ta thoát nổi!"
"Anh cả Yến chắc chắn không nói dối, anh ấy..." Uông Tử Yên đang định nói tiếp thì ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu đang đánh xe bò từ xa trở về. Cô chỉ tay phấn khích: "Chị nhìn kìa! Tôi đã nói mà, anh cả Yến không có vấn đề gì!"
Vân Viện nheo mắt nhìn theo, đúng là xe bò của đại đội Liễu Chi.
Uông Tử Yên chạy tới, vừa quan sát xe bò vừa hoài nghi hỏi: "Anh cả Yến! Làm thế nào anh lấy được xe bò? Người chăn gia súc của đại đội Liễu Chi không cản anh sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/774.html.]
Yến Thiếu Ngu không trả lời ngay. Anh buộc chặt dây bò rồi đi thẳng vào phòng, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Em chuẩn bị xong hết chưa?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua anh một lượt, nhận ra rằng không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Cô dặn dò: "Anh ôm Thiếu Ương đi. Thiếu Ly, Kim Xán, Lôi Nghị, mọi người mang hết đồ ra xe bò. Chúng ta lập tức khởi hành."
"Được!" Yến Thiếu Ly và Lôi Nghị đồng thanh đáp, vẻ mặt hứng khởi. Kim Xán cũng lặng lẽ gật đầu rồi bắt tay vào việc.
Từng túi đồ được chuyển ra ngoài và chất lên xe bò.
Yến Thiếu Ngu cúi xuống, ánh mắt dịu lại nhìn Yến Thiếu Ương, giọng nói trầm thấp: "Nhịn một chút nhé."
Nói xong, anh nhẹ nhàng bế cậu lên. Dù đau đớn, Yến Thiếu Ương vẫn cố gắng chịu đựng, không thốt lên một tiếng nào. Cũng may, quá trình diễn ra thuận lợi.
Cố Nguyệt Hoài đã chuẩn bị sẵn một tấm nệm trên xe bò, cẩn thận đỡ Thiếu Ương nằm xuống. Cậu được sắp xếp ổn thỏa mà không gặp thêm vấn đề gì.