Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 754

Cập nhật lúc: 2024-12-26 12:42:28
Lượt xem: 30

Sau đó, trời đột ngột đổ mưa lớn, cậu vì muốn cứu Yến Thiếu Ly bị nhốt ở trong phòng. Xương sống bị tổn thương, lệch vị trí nghiêm trọng, với tình trạng thương thế như vậy, Lý Vệ Đông chỉ là một thầy lang trong thôn, đến đây xem qua và đắp thuốc cho cậu , dù cũng chẳng có tác dụng gì .

Đã bị bán thân bất toại, cậu cũng từ bỏ hoàn toàn ý niệm tự cứu mình.

Nghe xong, Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhíu mày:

"Tại sao các cậu không rời khỏi nơi này?"

Yến Thiếu Ương cười khổ, đáp:

"Rời khỏi đây thì biết đi đâu? Không tuân theo sự sắp xếp của chỉ đạo viên, sẽ bị trục xuất trở về. Đến lúc đó,cũng sẽ không được phân công công tác , chúng tôi dựa vào cái gì để duy trì cuộc sống hằng ngày , ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất là ăn và uống cũng không thể đáp ứng được . Hơn nữa..."

Giọng cậu nhỏ dần, như thể đang tự nói với chính mình:

"Tôi không muốn gây phiền phức cho anh cả. Anh ấy đã quá khổ rồi ."

Yến Thiếu Ly cúi gằm mặt, vẻ sợ hãi vẫn còn in đậm trên gương mặt. Đối với cô, việc đối mặt với quãng thời gian ấy chẳng khác gì đối mặt với hồng thuỷ mãnh thú .

Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, không biết nên nói gì để an ủi bọn họ.

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo như băng, giọng nói của anh đều đều, không chút cảm xúc:

"Tự tìm đường chết."

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài khẽ biến đổi, cô nắm lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu, giọng đầy lo lắng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/754.html.]

"Anh đừng làm bậy! Lý Vệ Đông đã làm nhiều những việc xấu xa như vậy thì chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ , nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là thu thập chứng cứ, báo cáo lên công xã . Anh mà ra mặt, rất dễ gặp nguy hiểm."

Loại tình huống này, tính chất cùng chuyện của Điền Tĩnh có phần tương tự, tương tự ở chỗ bọn họ đều đáng tội c.h.ế.t vạn lần. Tuy nhiên, báo thù cá nhân, vẫn cần phải giữ bình tĩnh , chờ đợi cơ hội, không thể quá vội vàng mà lưu lại chứng cứ .

Yến Thiếu Ương vội tiếp lời, giọng đầy căng thẳng:

"Đúng vậy, anh cả, anh không được kích động. Khi đó em không giữ lại chứng cứ nào, nếu không đã chẳng phải ở lại đại đội Liễu Chi này, không thể đi đăng báo. Nhưng trong khoảng thời gian ở đây, bọn em không phải không có chút thu hoạch nào."

Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên cậu:

"Thu hoạch gì?"

Yến Thiếu Ương mệt mỏi đáp, sau đó quay sang một người khác:

"Tiểu Nghị, cậu nói đi."

Lôi Nghị gật đầu, ngượng ngùng gãi gáy, cười cười:

"Anh cả Yến, chị Cố, em là Lôi Nghị, hai người cứ gọi em là Tiểu Nghị được rồi."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, chăm chú lắng nghe:

Nga

"Tiểu Nghị, mọi người phát hiện được gì ở đại đội Liễu Chi?"

 

Loading...