Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 725

Cập nhật lúc: 2024-12-25 20:50:54
Lượt xem: 28

Đúng lúc này, giọng nói tang thương của Cố Chí Phượng vang lên từ phía sau: "Về! Cha sẽ trở về! Con cứ ở lại đây!"

"Cha!" Cố Đình Hoài hoảng hốt kêu lên, lông mày cau chặt. "Không được! Con còn trẻ, lỡ gặp nguy hiểm thì chạy cũng nhanh hơn. Sao có thể để cha đi được? Cha cứ ở đây chờ đi. Nếu em gái con trở về, cha sẽ là người đầu tiên gặp nó."

Nhìn thấy Cố Chí Phượng xuất hiện, Vương Phúc lập tức im lặng. Hình ảnh người đàn ông từng mạnh mẽ như hổ giờ đây chỉ còn lại vẻ tiều tụy, yếu ớt như mèo bệnh.

Vương Phúc thở dài. Ông ta hiểu rõ tình cảm của Cố Chí Phượng dành cho Cố Nguyệt Hoài. Người ông ấy yêu thương nhất giờ đang không rõ sống chết, trong lòng làm sao mà không đau đớn. Nhưng cha con nhà họ Cố này đúng là không sợ chết, đến giờ vẫn tranh nhau giành phần nguy hiểm.

Cố Chí Phượng nghiêm giọng, đôi mắt hổ trừng lớn: "Con là cha hay cha là cha? Cha nói cha đi thì cha đi. Đừng lắm lời nữa!"

Mặt Cố Đình Hoài tái mét, giọng nói đầy bất mãn: "Đây là lúc tranh giành chuyện này sao?"

Cố Chí Phượng chẳng buồn để tâm đến lời Cố Đình Hoài, mà quay sang Vương Phúc, nghiêm túc nói:

"Bí thư chi bộ, giờ tôi sẽ trở về, sớm báo cáo tình hình cho công xã để nhóm dân quân có thể nhanh chóng tới cứu viện. Nếu không, người của đại đội chúng ta bị mắc kẹt ở đây lâu ngày, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện không may."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/725.html.]

Vương Phúc nghe vậy, giật giật khóe môi, rõ ràng không muốn đồng ý. Nhưng chưa kịp nói gì, đã nghe Cố Chí Phượng cất giọng chắc nịch:

"Đừng nói mấy lời dư thừa nữa! Sớm muộn gì cũng phải có người trở về. Nếu tôi không thể sống sót quay lại, mọi người cũng phải tìm bằng được con gái tôi!"

Lời nói đầy quyết tâm của ông khiến vành mắt Vương Phúc cay cay. Ông ta giơ tay vỗ nhẹ lên vai Cố Chí Phượng, như muốn bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.

Ánh mắt Cố Đình Hoài cũng đỏ hoe. Anh ấy cất giọng run rẩy: "Cha, con sẽ đi cùng cha. Hai chúng ta cùng trở về, còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Cố Chí Phượng trừng mắt: "Nói nhảm! Con ở lại đây, chờ em gái con quay về!"

Dứt lời, ông lập tức chuẩn bị xuất phát.

Nga

"Khoan đã! Cầm lấy cái này!" Vương Phúc gọi ông lại, đưa khẩu s.ú.n.g săn của mình ra.

"Trong núi nhiều thú hoang, gặp phải thỏ hay hươu thì còn đỡ, nhưng nếu là sói hay lợn rừng, không có vũ khí thì chẳng biết trốn vào đâu. Ông cầm lấy, phòng thân cho chắc." Lời nói chân tình của Vương Phúc đầy vẻ cảm kích. Cố Chí Phượng đã dũng cảm nhận trách nhiệm về mình, ông ta không thể hẹp hòi.

Loading...