Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 723
Cập nhật lúc: 2024-12-25 20:27:56
Lượt xem: 33
Khóe miệng Yến Thiếu Ngu hơi co rút, nhưng bên tai lại hơi nóng lên.
Từ khi gặp Cố Nguyệt Hoài, anh cảm thấy mình ngày càng không giống chính mình.
Hai người đang trò chuyện, bên ngoài mưa bắt đầu rơi thưa thớt, từ nhỏ dần thành lớn. Yến Thiếu Ngu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại.
Trong lòng anh gần như đã đào sẵn mộ cho Tống Kim An. Hoàn cảnh lúc này càng thêm nguy hiểm , trừ phi Tống Kim An và Điền Tĩnh có một năng lực đặc biệt nào đó có thể sử dụng khi gặp nguy hiểm , nếu không thì việc rời khỏi khe núi đầy rẫy nguy cơ này một cách bình yên gần như không thể xảy ra.
Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn thoáng qua màn mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, chống cằm nói: "Anh đang lo lắng cho Tống Kim An sao?"
Yến Thiếu Ngu không đáp, nhưng biểu hiện đã nói rõ.
Cố Nguyệt Hoài dịch mông, ngồi sát bên Yến Thiếu Ngu, vỗ vai anh, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, anh ta nhất định sẽ bình an trở về đại đội thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/723.html.]
Nói xong, trong lòng cô lại âm thầm thêm một câu: Giống như kiếp trước.
Cô luôn cảm thấy kiếp trước Điền Tĩnh may mắn đến mức khó tin, còn Tống Kim An thì khỏi phải bàn, như thể con cưng của trời. Người này sinh ra đã đứng ở vạch đích , chịu hậu đãi mọi mặt , từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu qua sinh hoạt khổ cực tra tấn giày vò , kể cả khi theo nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn cắm đội cũng là như vậy , dường như tất cả mọi người đều xoay quanh anh ta chuyển , nói là ' chúng tinh phủng nguyệt ' cũng không hề là nói quá . Hai người họ dường như được thần linh đặc biệt ưu ái, vận may cuồn cuồn không ngừng , dù có lâm vào hiểm cảnh thì cũng có thể nhờ hoạ được phúc , bình bình an an vượt qua .
Nga
Cho nên, kiếp này chắc hẳn họ vẫn sẽ như kiếp trước, thuận lợi trở về đại đội thôi.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói nhàn nhạt không mang chút cảm xúc: "Ăn no rồi? Ăn no rồi thì nghỉ ngơi đi."
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, không phản bác lời anh. Cô kéo mình nằm vào góc nhà gỗ mà cô đã sửa sang lại, đắp thêm một lớp rơm rạ lên người. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc áo lông đen Yến Thiếu Ngu đang mặc, bất giác hỏi: "Anh không lạnh sao?"
Yến Thiếu Ngu bỗng quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi nghiêm khắc, giọng nói mang theo vẻ hung dữ: "Ngủ."
Cố Nguyệt Hoài bĩu môi, không nói thêm lời nào, nhắm mắt lại. Hôm nay cô bị sốt, cơ thể kiệt sức, mệt mỏi không thôi. Việc nghỉ ngơi là điều cần thiết để khôi phục sức khỏe.