Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 709

Cập nhật lúc: 2024-12-25 14:45:08
Lượt xem: 28

Dáng người anh vững chãi, thẳng tiến không lùi. Anh cũng không bị thương, m.á.u trên người anh đều là m.á.u của sói , dưới chân thậm chí còn có một con sói đã tắt thở.

Bầy sói tru lên từng hồi thảm thiết , kêu gọi bầy đàn lui lại chờ cơ hội . Đôi mắt chúng ánh lên tia sáng màu xanh lá đầy hiểm độc, như lưỡi d.a.o lạnh lẽo mài bén nhìn chằm chằm về phía Yến Thiếu Ngu , chờ thời cơ sẵn sàng lao đến xé xác con mồi bất cứ khi nào .

Cố Nguyệt Hoài xuất hiện, phá vỡ cục diện bế tắc. Cô cầm cây đuốc, ngọn lửa rực sáng, khiến bầy sói phải lùi lại hai bước. Tuy nhiên, khí huyết trên người cô lại thu hút những ánh mắt thèm thuồng , kích thích bản năng săn mồi của dã thú trong huyết mạch của bọn chúng , làm chúng không ngừng phát ra những tiếng ô ô không dứt bên tai .

Yến Thiếu Ngu không quay đầu lại. Ánh mắt anh vẫn chằm chằm vào bầy sói trước mặt, căng thẳng đến mức không dám lơ là dù chỉ một giây.

“Ngao ô ——”

Bỗng nhiên, con sói đầu đàn tru lên một tiếng dài, rồi lao về phía Yến Thiếu Ngu với tốc độ của một cơn gió .

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, trong mắt không hề có chút sợ hãi. Trước khi nó đến gần , cô vọt lên , xoay người, lưng đối lưng với Yến Thiếu Ngu, đối mặt với con sói dữ tợn mở ra hàm răng sắc nhọn xông tới , cô cũng không có vẻ gì là sợ hãi mà ngược lại , trên mặt cô lại hiện lên một vẻ điên cuồng, giơ tay c.h.é.m xuống, mạnh mẽ cắm thẳng vào miệng con sói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/709.html.]

Con sói vốn muốn đánh lén, lại bị ăn một lưỡi d.a.o đau đớn gầm lên, hàm răng của nó sượt qua mu bàn tay Cố Nguyệt Hoài, để lại một vệt m.á.u dài đỏ sẫm.

Tiếng tru thảm thiết của con sói vang vọng khắp khu rừng, như một tín hiệu nguy hiểm.

Bầy sói gầm gừ vài tiếng rồi lặng lẽ rút lui khỏi phạm vi của căn nhà gỗ nhỏ . Từng con một biến mất vào trong bóng tối dày đặc của cỏ dại, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.

Yến Thiếu Ngu thả lỏng cơ thể căng cứng, nhưng ngay sau đó, anh quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài.

Dáng người cô mảnh mai nhưng cứng cỏi. Chiếc cổ thon dài trắng mịn hiện rõ dưới ánh lửa. Nhưng thay vì cảm kích, đôi mắt anh rực lên tia giận dữ.

Anh bước nhanh đến, bóp chặt xương quai xanh của cô như muốn sống sờ sờ đem chúng nó nghiền nát , giọng nói trầm thấp mà nghiến răng nghiến lợi:

“Cố Nguyệt Hoài! Cô đúng là không sợ chết!”

Nga

 

Loading...