Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 707

Cập nhật lúc: 2024-12-25 14:42:04
Lượt xem: 31

Hơn nữa, dù có không thích cũng chẳng sao, cô ta muốn , nhất định phải đạt được là thân phận Tống thái thái chứ không phải thân phận người Tống Kim An yêu . Dù có cảm thấy Tống Kim An không tệ, là một nam nhân tốt khó tìm , nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người nam nhân , miễn là cô ta có thể mượn anh ta làm bàn đạp để tiến về thủ đô , mọi thứ đều sẽ dễ dàng giải quyết .

Cô ta đã có sẵn rất nhiều ý tưởng kiếm tiền, chẳng có lý do gì để cô ta không thành công xây dựng cho mình một con đường riêng ở thập niên 70 cả .

Cố Nguyệt Hoài trọng sinh thì sao? Cố Nguyệt Hoài không thích Tống Kim An, nhân sinh không thể tiếp tục đi theo quỹ đạo đã định sẵn , thì cũng không thể trở thành người đứng trên đỉnh cao nhân sinh . Chờ khi cô ta trở thành Tống thái thái, vận dụng thủ đoạn của cô ta và quyền lực của Tống gia , muốn giày vò Cố Nguyệt Hoài sống không bằng c.h.ế.t chẳng phải là điều quá dễ dàng sao , khi đó Cố Nguyệt Hoài sẽ không khác gì con kiến dưới chân tuỳ ý cô ta dẫm đạp .

Điền Tĩnh hừ lạnh trong lòng. Cô ta đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, tự nhiên hiểu rõ :  Thủ đô là địa phương ăn thịt người không nhả xương , những người có thể tồn tại và đứng vững gót chân ở nơi đó là những người nắm trong tay quyền lực rất lớn , thậm chí có người có thể thâu tóm cả một phương thế lực , một tay che trời , muốn làm một người biến mất thần không biết quỷ không hay lại là chuyện chỉ một câu nói .

Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, khẽ giật giật tay chân, như thể thật lâu không động đậy .

Cô thở ra một hơi nặng nề, như thể phóng thích tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, rồi cụp mi, ánh mắt trầm tĩnh khi xoay chuyển thanh chủy thủ trong tay. Chỉ trong chớp mắt, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo lấp lánh, chăm chú dõi theo Điền Tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/707.html.]

Đôi mắt ấy lạnh lùng, sâu thẳm, không chút gợn sóng, như đang nhìn vào một vật chết.

Nga

Điền Tĩnh căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác:

“Cô... cô muốn làm gì?”

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, nụ cười mỉm đầy kiêu ngạo, để lộ hàm răng trắng tinh. Dưới ánh sáng le lói của ngọn đuốc, nụ cười ấy sáng rực mà lạnh lẽo đến ghê người.

Cô nắm chặt con d.a.o găm, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc lạnh, như lưỡi d.a.o xuyên qua không gian tĩnh lặng:

“Nếu cô đã nói anh ấy không về được, vậy để tôi tiễn cô đi trước.”

 

Loading...