Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 689

Cập nhật lúc: 2024-12-24 20:48:53
Lượt xem: 33

Mái tóc đen của Yến Thiếu Ngu vẫn còn rỉ nước, tâm trạng rõ ràng không vui lắm. Anh mím chặt môi mỏng, lạnh lùng đáp: "Đừng nói nhảm."

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, cảm thấy người này là cầm tinh con lừa đi , tính tình nói đến là đến , còn quật bất chấp thành như vậy .

Cô bĩu môi, không nói thêm gì nữa. Khi vải bông trong ống trúc đã sôi lên, cô dùng một thanh gỗ di chuyển ống trúc ra chỗ khác. Đợi đến khi nguội bớt, cô lấy vải bông, quấn từng lớp một quanh vết thương sâu tận xương của Yến Thiếu Ngu.

Tấm vải bông này được trần qua nước sôi là nước giếng trong không gian của cô, đủ để bảo vệ vết thương không bị nhiễm trùng và thối rữa.

Khi Yến Thiếu Ngu đứng dậy chuẩn bị rời đi, Cố Nguyệt Hoài trả áo lại cho anh: "Săn thêm nhiều đồ ăn một chút. Buổi tối trời mưa to, ngày mai chúng ta không thể ra ngoài được. Toàn bộ đều nhờ vào anh. Tôi sẽ ngồi bên đống lửa, không lạnh đâu."

Yến Thiếu Ngu quay đầu liếc nhìn thoáng qua Tống Kim An đã đi ra khỏi nhà gỗ. Thấy vậy, anh không nói gì thêm mà im lặng rời đi.

Hai người đàn ông vừa đi, trong nhà gỗ chỉ còn lại Cố Nguyệt Hoài và Điền Tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/689.html.]

Không khí trong phòng như bị đóng băng, lạnh lẽo hệt như dòng nước giá buốt ùa đến.

Gương mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn bình thản, không chút bối rối khi ở chung một chỗ với Điền Tĩnh. Cô lật con thỏ trên lửa, tiếp tục nướng. Hương thịt nướng lan tỏa trong không khi , cũng làm cho không khí lạnh lẽo trong nhà gỗ lúc này pha chút kỳ lạ .

Nga

Điền Tĩnh nằm trên đống rơm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài. Cô ta không chịu đựng được nữa. Cái bụng sôi ùng ục không ngừng khiêu chiến sự nhẫn nại của cô ta. Cuối cùng, cô ta cất tiếng trước: "Cố Nguyệt Hoài, cô sống lại đúng không?"

Cô ta vốn tưởng rằng nói ra từ ' trọng sinh ' sẽ khiến Cố Nguyệt Hoài chột dạ , hay kinh ngạc hoặc bất kể một loại cảm xúc nào khác , ít ra nó có thể đủ khiến biểu cảm trên gương mặt Cố Nguyệt Hoài thay đổi. 

Đáng tiếc , vẫn là làm cô ta thất vọng rôi .

Vẻ mặt của Cố Nguyệt Hoài vẫn bình tĩnh, không một chút hoảng loạn, như thể những lời của Điền Tĩnh chỉ là: "Hôm nay cô ăn cơm chưa?" Điều này khiến Điền Tĩnh tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cố Nguyệt Hoài! Sao cô không trả lời? Cô tưởng không nói gì thì tôi không thể xác định được sao? Cô càng ung dung, càng bình tĩnh, lại càng chứng tỏ cô là người trọng sinh ! Thế nào? Đời trước cô sống không tốt nên đời này quay lại đòi nợ à?"

Loading...