Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 68
Cập nhật lúc: 2024-11-23 14:18:08
Lượt xem: 1
Vốn dĩ anh cũng định tìm cơ hội để nói rõ với em gái, chỉ cần thuyết phục được cô, thì cô sẽ nói lại với cha. Khi đó, việc này coi như thành công một nửa rồi. Từ xưa đến nay, cha vẫn luôn rất nguyện ý thực hiện những yêu cầu của em gái. Nhưng không ngờ, anh còn chưa kịp lên tiếng thì em gái đã nhanh chóng nói trước.
Cảm xúc của anh có chút kích động, khóe mắt anh hơi phiếm hồng.
Nga
Cuộc sống gia đình họ luôn phải sống trong sự cẩn trọng, lúc nào cũng như đi trên băng mỏng. Cảm giác cuộc sống này thật quá khó thở, không có chút ánh sáng hy vọng nào cho tương lai. Chẳng biết đến bao giờ mới thoát khỏi cảnh sống chui lủi này. Tính cách của anh hai cũng vì thế mà trở nên như vậy.
Thật sự phải thay đổi, nhất định phải thay đổi để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cố Chí Phượng giơ tay sờ lên đầu mình, trầm mặc hồi lâu, ông mới chậm rãi nói: "Bé à, tình hình trong nhà chúng ta thật sự không đơn giản như vậy."
"Cha! Chúng ta…" Cố Đình Hoài cau mày, muốn an ủi vài câu. Dù có nợ nần như thế nào, thì cũng có thể trả hết được. Chỉ cần làm việc chăm chỉ, sống an ổn, thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Cố Chí Phượng vẫy tay: "Bé, đừng lo lắng về mấy việc này, trong lòng cha biết rõ mà. Con còn nhỏ, không cần phải nhọc lòng về chuyện này đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/68.html.]
Cố Nguyệt Hoài mím môi: "Cha, nhà mình nợ tiền, đúng không?"
Nghe vậy, Cố Chí Phượng lập tức quay sang lườm Cố Đình Hoài, ông đã dặn tuyệt đối không được để con gái biết chuyện này, vậy mà lão đại lại đi thổi gió bên tai con bé?
Vẻ mặt Cố Đình Hoài đầy vô tội, anh thật sự không nói gì cả!
Cố Chí Phượng đang định mở miệng giải thích thì nghe thấy Cố Nguyệt Hoài tiếp lời: "Con biết nhà mình phải vay tiền của bác cả và cô hai để xây nhà, bọn họ là người như thế nào, con cũng biết rất rõ. Chắc chắn lãi suất cao đúng không?"
Đúng vậy, cha cô không phải con một. Trên có anh, có chị, nhưng họ lại không phải ruột thịt của nhau.
Dù ông nội cô là địa chủ, nhưng lại là người si tình. Khi cưới bà nội về, ông đã toàn tâm toàn ý với bà, không cưới thêm bất kỳ người thiếp nào. Đáng tiếc, dù hai người ân ái nhiều năm, họ vẫn không có con.
Sau này, nghe người ta nói rằng nhận nuôi trẻ con có thể được phúc báo, giúp gia đình sinh con, ông nội cô quyết định nhận nuôi ba đứa trẻ, một trai hai gái, chính là anh cả và hai cô của cô.
Không lâu sau khi nhận nuôi, quả nhiên bà nội cô có thai, và người con ấy chính là cha cô.