Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 678

Cập nhật lúc: 2024-12-24 14:31:41
Lượt xem: 19

Lúc này, Điền Tĩnh cũng lê bước chân bị thương vào trong nhà gỗ. Cô ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài, sau đó vòng qua hai người, ngồi xuống bên cạnh Tống Kim An. Để anh ta nằm thoải mái hơn, cô ta còn khéo léo đặt đầu anh ta lên đùi mình.

Yến Thiếu Ngu nhìn lướt qua Điền Tĩnh và Tống Kim An, không nói gì thu hồi tầm mắt . Mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong không khí khiến Điền Tĩnh không khỏi để ý. Cô ta động đậy mắt cá chân vừa tê dại vừa đau đớn, ngập ngừng lên tiếng:

"Thanh niên trí thức Yến, cổ chân của tôi cũng bị sói cắn, anh có thể cho tôi mượn chút rượu để sát trùng được không?"

Điền Tĩnh biết rõ nếu vết thương nhiễm trùng ở nơi hoang vu này, cô ta chắc chắn không sống nổi. Mục đích của cô ta khi kéo Tống Kim An cùng đến nơi này là tạo cơ hội tiếp cận và bồi dưỡng tăng tiến tình cảm với anh ta , đem cả mạng mình đáp vào thì mọi nỗ lực của cô ta sẽ trở thành trò cười .

Sự lạnh lẽo hiện rõ trên mặt Yến Thiếu Ngu, giọng điệu của anh đầy sự mất kiên nhẫn:

"Trên đỉnh núi, chính cô đã cắt đứt dây thừng của Cố Nguyệt Hoài. Không những hại người không thành, cô còn làm ra vẻ ân cần đến đây tìm cô ấy. Cô rốt cuộc đang mưu tính điều gì?"

Nếu không phải do Điền Tĩnh, tất cả bọn họ đã không rơi vào tình cảnh này. Và giờ đây, cô ta còn dám mở miệng đòi rượu của anh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/678.html.]

Anh lại không phải Tống Kim An ,' lạn người tốt '. Rượu của Yến Thiếu Ngu anh , không phải ai cũng có thể dùng.

Hơi thở của Điền Tĩnh nghẹn lại, đôi mắt lóe lên vẻ bất an. Cô ta cúi đầu, ngập ngừng giải thích:

"Không phải tôi, thật sự không phải tôi. Tôi chỉ muốn giúp đỡ... Ai ngờ dây thừng trong đội lại không chắc chắn. Tôi cũng đã đến đây để bù đắp rồi mà."

Nói xong, nước mắt tuôn trào, từng giọt chảy xuống gương mặt tái nhợt của Tống Kim An, như một tín hiệu đánh thức anh ta khỏi cơn mê.

"A..." Tống Kim An khẽ rên lên, đưa tay ôm ngực. Gương mặt anh ta méo mó vì đau đớn, ngũ quan nhăn nhó đầy dữ tợn.

Cô lạnh lùng cười, Điền Tĩnh và Tống Kim An quả thật là duyên trời định . Từ khi hai người quen biết, mỗi lần Điền Tĩnh gặp phải rắc rối, đều có Tống Kim An xuất hiện giúp đỡ, không hề ngoại lệ , Điền Tĩnh bị họ chất vấn, và Tống Kim An đã thực sự vùng dậy để chống lưng cho cô ta .

Nga

Điền Tĩnh mừng rỡ kêu lên:

"Thanh niên trí thức Tống, anh tỉnh rồi!"

Loading...