Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 650
Cập nhật lúc: 2024-12-23 20:41:49
Lượt xem: 33
Cố Nguyệt Hoài tăng âm lượng, cất giọng lớn:
"Các vị, chúng ta đều là người trong cùng một đại đội. Một củ đậu có thể cứu đói cả nhà, điều này tôi biết rất rõ. Trước đó, người đầu tiên nói với bí thư chi bộ về ruộng củ đậu này chính là tôi.
Nhưng Điền Tĩnh cũng đến tìm bí thư chi bộ để nói về việc này , tôi nghĩ cô ấy đang trong giai đoạn khó khăn , cũng muốn giúp cô ấy cải thiện hình ảnh của mình trong đại đội mà thôi nên mới nhương cơ hội dẫn đường này cho cô ấy . Ai ngờ cô ấy lại chỉ thuận miệng nói, không hề biết vị trí cụ thể. Haiz…"
Cô ngừng lại một chút, rồi dõng dạc nói tiếp:
"Mọi người yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đến ruộng củ đậu , để ai nấy đều có thể mang đầy giỏ về nhà!"
Những lời của Cố Nguyệt Hoài giống như từng mũi d.a.o sắc nhọn, cắm thẳng vào trái tim Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh cúi đầu, tránh ánh mắt đầy nghi ngờ và giễu cợt của mọi người. Ở nơi chẳng ai nhìn thấy, khuôn mặt tái nhợt của cô ta hiện lên vẻ hung ác, đôi mắt rực lên sát khí.
Nga
Ấn đường của Cố Nguyệt Hoài khẽ giật, cô hờ hững liếc nhìn Điền Tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/650.html.]
Thấy dáng vẻ cúi đầu, hai tay nắm chặt, cơ thể cứng ngắc của Điền Tĩnh, đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch lên . ' Muốn đấu với tôi ? Điền Tĩnh à , cô khiến tôi hơi thất vọng , kiếp trước cô là người thắng tuyệt đối , nhưng kiếp này dường như lại bị tôi dẫn trước mất rồi . Chỉ mới như vậy đã không chịu nổi ? Làm sao đâu ? Cô còn nợ tôi rất nhiều đấy !'
Tống Kim An đứng chắn trước mặt Điền Tĩnh, khi ánh mắt anh ta chạm phải cái nhìn lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài, môi anh mấp máy, như định nói điều gì đó. Nhưng chưa kịp thốt lên, Cố Nguyệt Hoài đã dời ánh mắt, chỉ nói với Vương Phúc vài câu rồi dẫn đầu đi lên núi.
Thể lực của cô rất tốt. Từ chân núi đến đây, dù liên tục khom lưng hái nấm, Cố Nguyệt Hoài vẫn không hề đỏ mặt hay thở gấp.
Vương Phúc giơ tay, cao giọng nhắc nhở:
"Mọi người nhớ bám sát, đừng vì hái nấm mà quên việc tìm củ đậu nhé!"
Ông ta hoàn toàn tin tưởng Cố Nguyệt Hoài, chẳng hề bận tâm tới sự nghi ngờ từ phía Điền Tĩnh. Trước những ánh mắt dò xét của mọi người, Vương Phúc chỉ mỉm cười cho qua.
Tống Kim An nhìn bóng lưng Cố Nguyệt Hoài đã khuất xa, rồi quay lại nhìn Điền Tĩnh đang run rẩy. Anh ngập ngừng nói:
"Đồng chí Điền, nếu cô thấy không khỏe thì cứ chờ ở đây đi. Tôi sẽ hái nấm cùng cô."